Nhất ngôn thông Thiên Ebook Full

Nhất ngôn thông Thiên Ebook Full

Trời có chín tầng, đất có bát hoang.

Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp Tứ Hải, tam sinh tình tận, hai đời vì là tiên, chỉ nguyện một lời Thông Thiên!


Đây là truyện mới của Hắc Huyền, Ai là độc giả của Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo thì mời xem nhé.

Mình thì mình khá là thích lão Hắc Huyền này, theo cảm nhận của mình thì có đủ cái võ và cái tình, cũng có phần hài hước, logic vừa phải.


Lâm Sơn Trấn, biên thùy Phổ Quốc, tiếp giáp với dãy núi Vạn Hằng cao ngút tầng mây, heo hút không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên, ngăn đôi Nam Bắc hai quốc gia, cũng thành công phân tách được cả hai thiên tượng đông hạ.

Lâm Sơn Trấn được xây dựng tại phía Nam dãy núi, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân.

Nơi này không có mùa đông, cách vài ngày còn có sương sớm tràn ra từ trong dãy núi, tựa như sâu bên trong sơn mạch vô biên là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên.

Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường mòn ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây. Dù cho cuối con đường mòn kia xuất hiện một bóng người cũng không ngăn được khúc ca chào buổi sáng đầy hào hứng của bọn chúng.

Trong cái nắng sớm đó, một tiểu đạo sĩ với tướng mạo chất phác, mặt mày lại có chút thanh tú, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tung tẩy quang gánh trên vai từ đằng xa đi tới. Hai đầu quang gánh còn treo lủng lẳng hai thùng nước trong vắt.

Thùng nước đầy tràn. Do vậy mà bước chân tiểu đạo sĩ có vững vàng đến mấy, cũng vì đường núi gập ghềnh xóc nảy mà nước trong thùng tràn ra không ít. Từng giọt nước trong vắt rơi vãi xuống hai bên đường mòn, phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành giọt ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc.

Sáng sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa của thị trấn, có tên là Thừa Vân.

“Tiểu đạo sĩ, ngày nào cũng gánh đầy nước như vậy không mệt sao?”

Một nông hộ đốn củi vào sáng sớm ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, không mệt.

“Tiểu đạo sĩ, nước tràn hết xuống đường rồi, ngươi về đến đạo quán chỉ còn nửa thùng nước. Không thấy phiền lòng sao?”

Bà lão bán điểm tâm sáng bên đường hảo tâm nhắc nhở. Bà cũng nhớ đã từng nói mấy lời này vài năm nay rồi, thế nhưng tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu như trước, không phiền lòng.

“Tiểu đạo sĩ, ngày nào ngươi cũng vãi nước qua con đường này một lượt, ngươi không cảm thấy con đường này vậy mà còn sạch sẽ hơn Minh Thúy Lâu chúng ta hay sao?”

Trên Minh Thúy Lâu, tiểu tỳ phải dậy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu, không cảm thấy vậy.

“Gánh cả thùng đầy nước, vậy mà còn không được tới nửa thùng. Ngay cả ta là loại chưa từng gánh nước qua cũng không thế. Từ Ngôn, ngươi là heo sao?”

Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngay cửa ra vào, vừa ăn vừa cười. Cả người to béo ngồi chật khít cả lối đi. Tiểu đạo sĩ được gọi là Từ Ngôn kia vẫn mỉm cười như trước, lần này không lắc đầu mà gật gật.

Phải a, ta chính là heo…

Thừa Vân quan nhìn qua không lớn, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu cầu phúc mà không bố thí. Cũng may dịp Tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nên nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng.

https://up.nhuttruong.com/file/nhuttruongcom/sach/Nhat%20Ngon%20Thong%20Thien%20-%20Hac%20Huyen.mobi
https://up.nhuttruong.com/file/nhuttruongcom/sach/Nhat%20Ngon%20Thong%20Thien%20-%20Hac%20Huyen.epub

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Trời có chín tầng, đất có bát hoang. Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close