Gục Trước Dịu Dàng

Gục Trước Dịu Dàng

Giới thiệu

Gục Trước Dịu Dàng




Tên truyện: Gục trước rung động

Raw: 败给心动

Hán Việt: Bại cấp tâm động

Tác giả: Giang La La

Editor: Sơ Nguyệt Thập Lục

Bìa: Sơ Nguyệt Thập Lục; Tháng Chín hoa nở, Tháng Mười Hai anh nhớ em

Số chương: 81 chương

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Đô thị tình duyên, Con cưng của trời, 1v1, Góc nhìn nữ chính

Lịch đăng: Thứ 7 hàng tuần.

GIỚI THIỆU

Ông cụ nhà họ Lục dẫn về một cô gái 18 tuổi mắc bệnh tự kỷ mức độ nhẹ, không thích nói chuyện.

Ông cụ dặn dò cháu trai Lục Tập có tính cách xởi lởi nhất nhà chăm sóc cho cô, bạn bè trêu chọc: “Ông nội ông tìm vợ cho ông đấy.”

“Ai lại đi thích con nhỏ câm vô vị kia chứ?”

Lục Tập tâm cao khí ngạo, ngoài mặt đối phó với ông nội nhưng lại ngấm ngầm đẩy trách nhiệm chăm sóc người ta cho anh trai là Lục Yến Thần.

Mọi người xem Khương Dư Miên như trò cười, mãi cho tới khi Khương Dư Miên tham gia thi đấu, có người tiết lộ cô chính là “Nữ thiên tài máy tính” từng giành được giải thưởng quốc tế.

Mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, bấy giờ Lục Tập mới phát hiện con nhỏ không chịu nói lời nào kia đã lột xác một cách hoàn hảo.

Lục Tập hối hận, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình.

Khương Dư Miên không dao động, thậm chí còn không cười.

Bạn bè hỏi tiến triển của cậu ta đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng mua say, “Cô ta chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả!”

Nhưng không lâu sau đó, cậu ta tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động trêu chọc anh trai cậu ta là Lục Yến Thần, nhón chân hôn anh.

.

Khương Dư Miên có một quyển sổ nhật ký, bên trong chỉ viết về Lục Yến Thần.

Cô thích anh, từ rất lâu trước đây rồi.

.

[Nhắc nhở trước khi đọc]

  1. Nam chính là Lục Yến Thần, hơn kém nhau 6 tuổi.
  2. Thiếu nữ yếu đuối x Ấm áp có tính chiếm hữu, 1v1, cả hai đều sạch, một câu truyện về tình yêu và trưởng thành.
  3. Nữ chính đã thành niên, không phải nhận nuôi, chỉ là ở nhờ.
***

Tình yêu là sự đồng điệu về tâm hồn, không phải một người cứ cho đi và một người chỉ biết nhận lấy. Không thích sẽ tìm lí do, còn thích sẽ tìm cách.

Nữ chính Tư Hoạ là một người yêu hết mình nhưng lúc cần lí trí cô cũng sẽ lí trí. Ba năm đuổi theo một người chỉ vì ở khoảnh khắc cô khốn khổ người đó đưa cho cho một bàn tay, cô bắt lấy nó và coi nó như tia sáng của cuộc đời mình. Dù cho người đó có lạnh nhạt với cô, cô cũng chỉ coi là vì người đó không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Người nọ thất hẹn với cô hết lần này đến lần khác cô cũng chỉ an ủi bản thân mình rằng đó là sự nghiệp của người đó. Mỗi lần cô giận dỗi người nọ lại mua cho cho cô những món đồ hiệu đắt đỏ, cô cũng trốn tránh coi đó là anh ấy biết lỗi rồi, anh ấy còn biết dỗ mình. Ba năm ở bên cạnh người đàn ông đó, nhận lại chính là sự mập mờ, mối quan hệ bạn trai bạn gái chỉ có riêng cô, anh và người nhà của anh biết. Bạn bè anh châm chọc nói cô chỉ là “bạn giường” sau lưng anh, thậm chí nói trước mặt anh, anh đều chỉ cho qua mà coi đó là sự đùa giỡn của những kẻ say. Thật ra lời nói khi say mới chính là lời nói chân thật nhất. Ba năm không nhận một sự tôn trọng của những người đó, nhưng cô cũng chỉ coi đó là lời của người ngoài, quan trọng vẫn là anh.

Rồi mối tình đầu năm đó trở về. Sự thật dần được hé lộ, hoá ra là vì cô rất giống với mối tình đầu kia của anh. Ba năm ở bên nhau, một năm chung sống dưới mái nhà. Trang viên nơi họ sống có tên là “Anh viên”, Quý Anh là tên của cô gái đó. Con mèo kia anh cưng chiều hết mực cũng là của người bạn gái cũ đó. Cho dù cô vài lần mong anh chuyển con mèo đi vì cô bị dị ứng lông mèo. Ngày sinh nhật tuổi 23 của cô, anh rời đi, đến chỗ của cô gái đó mặc cho cô níu kéo

“Khi trở về anh sẽ giải thích với em.” Nhưng mà có lẽ Hạ Diên Tiêu anh chẳng còn một cơ hội nào nữa rồi.

Tư Họa ôm lấy trái tim chằng chịt vết thương đến một thành phố mới, cô gặp được một ông chủ homestay ôn hòa lễ phép. Anh tên là Ngôn Tuyển, người cho dù chỉ mới lần đầu gặp nhau đã cho cô một sự tin tưởng và dịu dàng khó cưỡng. Bất luận là lúc nào chỗ nào, Ngôn Tuyển đều nói với cô: “Đừng lo, có anh ở đây.” Tỏ tình, cầu hôn, cuối cùng Tư Họa cũng được trải nghiệm, cái gì gọi là cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tình yêu của anh dành cho em không rực rỡ như ánh mặt trời kia mà dịu dàng như ánh trăng sáng.

Thật sự mình muốn dành lời khen đến tác giả vì đã khắc hoạ hai nhân vật tương phản nhau như thế. Cái tương phản ở đây không phải là đến từ xuất thân mà là ở tính cách và cách xử lí vấn đề. Câu chuyện từ khi sau Tư Hoạ gặp Ngôn Tuyển làm cho mình thấy rõ hơn sự bội bạc, vô tình, ích kỷ của họ Hạ kia. Một người ở bên cạnh ba năm không biết cô dị ứng lông mèo, mắc chứng quáng gà nặng. Nhưng Ngôn Tuyển vừa nhìn liền biết. Ngôn Tuyển cho cô một sự an toàn và yên tâm tuyệt đối. Anh từ từ đến bên cô, chậm rãi nhận được sự tin tưởng từ cô. Hưởng thụ sự ỷ lại của cô, lo lắng khi quá trình này tiến triển quá nhanh sẽ doạ cô sợ.

Anh giúp đỡ cô ở một thành phố xa lạ, dẫn cô đến những nơi đẹp của thành phố đó.

Anh sẽ nấu cho cô những bữa ăn ngon, kể cho cô về những chuyến đi của anh.

Anh là người sẽ gởi đồ ăn đến cho cô khi cô bận rộn vì bản thảo thiết kế quên mất cả ngày đêm.

Anh không vì một câu từ chối của cô mà bỏ cuộc.

Anh sẽ vì nụ hôn tham lam của mình mà tự trách bản thân.

Anh sẽ không tặng cho cô một món quà đắt tiền nhưng rỗng tuếch.

Anh sẽ vì cô mà đẩy lùi công việc lại.

Anh cho cô thời gian, cho cô tất cả những gì cô cần. Anh ôm lấy vết thương trong tim cô, dùng cách thức dịu dàng nhất cho cô biết tình yêu là gì.

Và cô đã gục trước dịu dàng của anh.

Khi cô nghĩ lần gặp nhau ở homestay của anh là lần thứ ba gặp nhau của bọn họ, cảm thấy bọn họ thật có duyên. Chỉ mỗi anh biết đó là lần thứ năm.

Lần đầu tiên ở mái hiên tặng cho cô gái nhỏ một cây bút là vì cảm thấy cô đáng yêu.

Lần thứ hai gặp nhau ở hồ ước nguyện anh tình cờ chụp được nụ cười xán lạn của cô.

Lần thứ ba gặp nhau anh dắt cô đi trong đêm tối.

Lần thứ tư gặp nhau là ngày cô nói lời tạm biệt với mối tình ba năm đó, cô chạy dưới mưa anh đi đến che dù cho cô, lo lắng vết thương nơi tay cô.

Lần thứ năm gặp nhau anh ôn hoà cười nói với cô “Xin chào, lại gặp nhau rồi. Tôi là Ngôn Tuyển.”

Mong em hãy nhớ thật kĩ cái tên này, vì bắt đầu từ giờ phút này trở đi ở bất cứ khoảnh khắc nào của em đều sẽ có tôi tham dự.

“Anh đang nghĩ gì thế?” “Anh đang nghĩ nếu như gặp lại em sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

“Em có một mong ước nhỏ nhoi. Mong em sẽ được ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút.”

***

Màn đêm buông xuống, Tư Họa ôm bản vẽ phác thảo quay trở về “Anh Viên”. Trên đường đi, cô mở tin nhắn ra xem hết lần này đến lần khác, tin nhắn cuối cùng của Hạ Diên Tiêu gửi từ lúc ba giờ chiều, đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Tin nhắn mới nhất là tin nhắn do cô gửi từ hai tiếng trước: [A Diên, hôm nay là thứ bảy, anh có về không?]

Công việc của Hạ Diên Tiêu rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, không thấy người đâu, đến tận sáng nay cô mới hay tin Hạ Diên Tiêu đã trở về Dung Thành qua miệng em gái Hạ Diên Tiêu.

Nhưng mà cô không chắc là hôm nay Hạ Diên Tiêu có về nhà hay không.

Tư Hoạ đang đứng thay giày ở trước cửa thì vú Tưởng, người quản lý của Anh Viên nghe thấy tiếng động, bà ôm một con mèo Anh lông ngắn đi ra. Trông thấy Tư Họa, bà ấy lập tức dừng lại ở chỗ cách cô một mét: “Tư tiểu thư đã về rồi đấy à? Đã ăn cơm tối chưa?” Trên mặt vú Tưởng lộ ra nụ cười hòa ái và dễ gần. Trong một năm Tư Họa sống ở Anh Viên, mối quan hệ của cô và bà ấy cũng không tệ lắm.

“Cháu đã ăn ở bên ngoài rồi, Coco nó bị sao thế ạ?” Ánh mắt của Tư Họa rơi vào trong lòng vú Tưởng, một cục lông xù màu vàng kim đang rúc vào khuỷu tay của vú Tưởng hưởng thụ sự ấm áp.

“Lúc sáng có đem nó tới bệnh viện để làm kiểm tra định kỳ, ban nãy tắm rửa cho nó, tên nhóc này từ trước đến nay đều không chịu phối hợp.” Vú Tưởng cười nói, một cái chân mèo với lên cánh tay bà ấy.

Coco nghịch ngợm chui ra từ trong vòng tay của bà ấy, nhảy xuống thảm trải sàn, Tư Họa bất giác lui về phía sau tránh con mèo nhỏ, cầm bản thảo thiết kế vội vàng lên lầu.

Cô dị ứng với lông mèo, mà Coco lại là con mèo được Hạ Diên Tiêu nuôi bên cạnh năm năm, cực kỳ yêu quý, bảo vệ nó hết mực.

Nếu hai người muốn sống chung, cách phối hợp duy nhất chính là Tư Họa chủ động tránh đi.

Coco có phòng và phạm vi hoạt động của nó, trong nhà mỗi ngày đều được quét dọn sạch không một hạt bụi, Tư Hoạ gần như sẽ không tiếp xúc với con mèo, thỉnh thoảng không cẩn thận chạm vào nó thì phản ứng dị ứng cũng không mãnh liệt lắm. Một người một mèo cứ như vậy mà sống yên ổn vô sự với nhau dưới một mái nhà.

Về đến phòng ngủ chỉnh sửa lại một hồi, cũng đã sắp đến 8h tối rồi, vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Diên Tiêu.

Cầm điện thoại khẽ thở dài một tiếng, Tư Hoạ tiện tay đặt nó xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trước bồn rửa mặt, Tư Hoạ nhìn gương rồi buộc mái tóc đen dài của mình lên, cởi bỏ bộ váy rộng rãi trên người mình, lộ ra thân hình xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà.

Hai chân trắng nõn bước vào bồn tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khuếch tán, phủ mù mịt khắp xung quanh. Tư Hoạ ngâm mình trong nước, gột rửa toàn bộ sự mệt mỏi trên cơ thể.

Nhiệt độ của nước dễ chịu, khiến người ta thả lỏng thần kinh, Tư Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, lưng dựa vào thành bồn tắm.

“Ting——”

Điện thoại vừa rung vừa vang lên một tiếng, một cánh tay trơn bóng duỗi ra khỏi mặt nước, với sang bên cạnh.

Vài phút sau, Tư Hoạ đã thay xong quần áo, cầm điện thoại đi xuống lầu.

Trong lúc vội vàng, mắt cá chân để lộ ra bên ngoài của cô vô tình cọ vào Coco đang nằm co rúm ở cầu thang, gót chân dẫm trên mặt đất, cô lại một lần nữa nhấc dép lê lên, chưa kịp rửa chân đã chạy ra ngoài.

Ánh đèn neon lập loè, trên đường ồn ào náo nhiệt, người qua người lại tấp nập, Tư Hoạ bắt taxi đi đến một CLB tư nhân cao cấp. Nhờ có thẻ phụ mà Hạ Diên Tiêu để lại, cô thuận lợi vào được bên trong. Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ngoài cửa phòng bao.

Mười mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của Hạ Vân Tịch nói Hạ Diên Tiêu đang uống say tí bỉ ở CLB, kêu cô qua đây đón anh ta về.

Tư Họa lo lắng không yên, không chút do dự mà quét thẻ bước vào, sau đó mới phát hiện bên trong không chỉ có hai anh em nhà họ Hạ, mà còn có cả một đám nam thanh nữ tú là bạn bè trong giới của Hạ Diên Tiêu.

Trừ hai anh em nhà họ Hạ, ở hiện trường còn có bốn nam hai nữ, người nào người nấy đều nhìn về phía người vừa đột nhiên xông vào.

“Hoạ Hoạ, cậu đến rồi.” Hạ Vân Tịch đứng dậy chào đón cô.

Tư Hoạ gật đầu với cô ấy, né tránh ánh mắt dị thường của người khác, đi thẳng về phía sô pha.

Người đàn ông ngồi trên sô pha híp mắt lại, không chút động tĩnh, dáng vẻ trầm tĩnh ấy khiến người ta không thể nhận ra anh ta đang say. Nếu như không phải chính miệng Hạ Vân Tịch nói, người bên cạnh chắc chắn không thể nào phân biệt nổi.

“Anh mình uống say rồi.” Hạ Vân Tịch ngồi một bên giải thích, đánh tan không khí trầm mặc.

Một giọng nói vô cùng cay nghiệt đột nhiên vang lên trong phòng bao rộng lớn: “Vân Tịch, hôm nay là ngày chúng ta hội họp, sao cậu lại kêu những người không liên quan đến đây làm gì chứ?”

“Trương Tịnh, Hoạ Hoạ là bạn gái của anh tôi!” Hạ Vân Tịch vội vàng phản bác lại, chứng minh thân phận cho cô.

“Chậc~” Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ nhếch lên, ý vị trào phúng vô cùng rõ ràng.

Ở bên Hạ Diên Tiêu đã ba năm, Tư Hoạ gần như rất ít khi gặp đám người này. Cô chỉ biết những người này đều là tiểu thư công tử trong giới, tính cách khác nhau, có thành thục trầm ổn, cũng có kiêu căng xảo quyệt, cao cao tại thượng như thể cách người bình thường cả một dải ngân hà vậy.

Cô lười đi phản bác, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Hạ Diên Tiêu, dù sao một năm cũng chả gặp nhau được mấy lần.

“A Diên? Chúng ta về nhà thôi.” Tư Hoạ đỡ cánh tay của Hạ Diên Tiêu, Hạ Vân Tịch thấy vậy vội chạy qua giúp đỡ.

Những người khác cũng không hề nhiệt tình với Tư Hoạ. Nguyên nhân của việc này là do thái độ của Hạ Diên Tiêu, ví như việc hôm nay Hạ Diên Tiêu là người mở đầu cho cuộc tụ tập này nhưng lại không dẫn theo Tư Hoạ, người bạn gái trên danh nghĩa này đi cùng.

Lúc đầu, sau khi Hạ Diên Tiêu cho bọn họ biết đến sự tồn tại của cô thì cũng rất ít khi dẫn cô đi gặp người khác. Theo như bọn họ thấy, Tư Hoạ chỉ là tình nhân nhỏ được Hạ Diên Tiêu bao dưỡng mà thôi, thân phận bình thường, căn bản không cần phải nhiệt tình với cô làm gì.

Huống chi…

Chỉ cần là bạn bè chơi lâu với Hạ Diên Tiêu thì đều biết, khuôn mặt của Tư Hoạ mới là thứ mà Hạ Diên Tiêu nhìn trúng.

Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài chạy qua giúp cô đỡ Hạ Diên Tiêu lên xe, Tư Hoạ đang ở bên ngoài chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch.

“Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đúng là si tâm vọng tưởng.” Giọng nói của Trương Tịnh từ sau lưng đột nhiên truyền tới, câu nào câu nấy cũng chói tai khiến Hạ Vân Tịch tức đến nỗi muốn quay lại tìm người tính sổ.

Tư Hoạ nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cổ tay cô ấy, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo kinh người: “Trương tiểu thư, tôi giữ thể diện cho cô, hy vọng cô cũng biết sử dụng não của mình một chút!”

Không muốn nhìn thấy những bộ mặt xấu xí ấy, sau khi cô dứt khoát đẩy Hạ Vân Tịch lên xe thì đóng cửa kính xe lại, cách biệt hoàn toàn với âm thanh của thế giới bên ngoài.

Trương Tịnh tức đến méo miệng, cặp môi đỏ chót thoạt nhìn tựa như muốn ăn thịt người: “Cô ta nói như vậy là có ý gì? Cô ta đang chửi tôi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám chửi tôi? Nếu như không có khuôn mặt giống với người kia, một con học sinh nghèo rớt mồng tơi như cô ta có thể đứng ở đây sao?”

“Được rồi, được rồi, cậu cũng bớt nói vài câu đi, dù sao thì cái người kia cũng sắp về nước, chúng ta đợi xem kịch hay là được rồi.” Một giọng nói khác cất lên trấn an cảm xúc nóng nảy của Trương Tịnh, rất nhanh, trên mặt Trương Tịnh lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn.

Chiếc xe dần dần khởi động, lông mày của người đàn ông nằm ở đằng sau nhíu chặt lại, dường như chất chứa không ít sầu tư cùng mệt mỏi.

Tư Hoạ vội vàng mở cửa kính xe ra để cho cơn gió mát mẻ bay vào, thổi hết mùi rượu khiến người khác phải ngạt thở trên người anh đi.

Xe chạy được một đoạn, Hạ Vân Tịch ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống: “Hoạ Hoạ, thật sự xin lỗi cậu, Trương Tịnh mồm độc, cậu đừng để trong lòng nhé.”

Tư Họa lắc đầu nói: “Không sao, mình không để tâm đâu.”

Cô với Hạ Vân Tịch là bạn thân hồi đại học, lúc trước cũng vì Hạ Vân Tịch mà cô mới kết duyên với Hạ Diên Tiêu.

Khi cô và Hạ Diên Tiêu bắt đầu yêu nhau cũng là lúc mới lên năm ba, sau này Hạ Diên Tiêu có đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh một lần, những người đó trực tiếp gán cho cô cái mác “Nữ sinh viên đại học nghèo nàn dựa vào mặt mũi để đổi đời”.

Cô vừa mới tốt nghiệp có một năm, còn chưa có thành tích gì trong lĩnh vực chuyên môn của mình, vậy nên trong mắt bọn họ, cô và Hạ Diên Tiêu vĩnh viễn không cùng đẳng cấp.

Nhưng cô không chấp nhận số mệnh.

*

Xe lái vào trong Anh Viên, Hạ Vân Tịch đã rời đi từ lâu.

Tư Hoạ nghiêng đầu nhìn ngắm người đàn ông đang dựa vào ghế, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại.

Ngày thường Hạ Diên Tiêu cũng có không ít những cuộc tụ tập cùng tiệc xã giao, nhưng anh sẽ không bao giờ để người khác chuốc say mình. Trường hợp ngày hôm nay cũng không tính là high quá mức, ngược lại sao anh lại uống say đến vậy chứ?

“A Diên.”

Tư Hoạ đẩy nhẹ cánh tay anh, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, đồng tử đen thâm thuý tựa như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị hấp dẫn, chìm đắm không lối thoát.

Kéo anh từ cửa lớn đến phòng ngủ tốn không ít sức lực. Phòng ngủ của Hạ Diên Tiêu chỉ có hai màu trắng xám, trầm ổn yên tĩnh giống hệt với con người anh. Đạm mạc, xa cách.

Khó khăn lắm mới dìu anh dựa vào đầu giường, Tư Hoạ vừa mới đứng thẳng dậy liền bị Hạ Diên Tiêu kéo về sau một cái, ngã vào trong lồng ngực của anh.

Chóp mũi đập vào lồng ngực cứng rắn có hơi đau, Hạ Diên Tiêu đột nhiên nắm lấy cằm cô, nhìn thằng vào đôi mắt của cô. Dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạ Diên Tiêu ép cô hơi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô, vô cùng chăm chú.

Mời các bạn mượn đọc sách Gục Trước Dịu Dàng của tác giả Giang La La.

Download

Gục Trước Dịu Dàng

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Giới thiệu Gục Trước Dịu Dàng Tweet! Tên truyện: Gục trước rung động Raw: 败给心动 Hán Việt: Bại cấp tâm động Tác giả: Giang La La Editor: Sơ Nguyệt Thập Lục Bìa: Sơ Nguyệt Thập Lục; Tháng…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close