Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Giới thiệu

Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân




Hóa ra bản vương mới là thế thân

Tác Giả: Tả Ly Thanh

Số chương: 122 chương + 9 phiên ngoại

Thể Loại: ngôn tình, ngược tâm, cung đình hầu tước, cường cường, HE

Editor: Ji Ji

Beta-er: Yui

Design bìa: Tôm Nướng – Châu Về Hợp Phố

Nguồn convert: Wiki Dịch

*Copy nhớ ghi nguồn giúp mình*

LƯU Ý: CÁC BẠN ĐỌC NỘI QUY NHÀ TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN GIÚP MÌNH NHA

Ba năm trước đây, Tề Vương Hoàn Huyên giận dữ chạy ra nơi biên quan xa xôi chỉ vì người con gái thanh mai trúc mã của mình gả cho Thái tử.

Ba năm sau, hắn quay về cùng một cô bé mồ côi của thợ săn, diện mạo tương tự với người trong lòng đến sáu – bảy phần.

Đêm mà người trong lòng thành hôn, hắn nhận nàng làm ngoại thất. Nàng yêu hắn đến thảm thương, thậm chí vì hắn mà lấy thân mình chắn tên.

Cuối cùng cũng có một ngày, hắn mới nhớ rõ tên của nàng là Tùy Tùy nhưng nàng bỗng nhiên mất hút, chỉ để lại một bộ trang phục nhuộm đầy máu.

Cho đến lúc này, Hoàn Huyên mới phát hiện trái tim mình như bị khoét mất một khoảng lớn. Hắn tựa như tên điên đi tìm nàng khắp nơi trong vô vọng.

Hai năm sau, Tiết độ sứ mới nhậm chức ở Tam Trấn Hà Sóc vào Kinh Thành nhận phong hào, hắn đến cổng thành đón tiếp. Nàng là chiến thần Đại Ung thống lĩnh hơn hai mươi vạn tinh binh. Cũng là vị hôn thê của trưởng huynh đã mất sớm của mình.

Hóa ra hắn mới là kẻ thế thân chân chính.

***

Văn án | Edit bởi Châu Về Hợp Phố:
Khắp thành Trường An đều biết trong lòng Tề vương Hoàn Huyên ôm ấp một hình bóng, chính là Thái tử phi đương triều.
Hắn vì nàng mà mãi chưa chịu cưới vợ. Lại còn mang một người con gái có dung mạo tương tự nàng từ biên quan về.
Ai cũng tưởng đó chẳng qua chỉ là một thế thân không hề quan trọng.
Ngay chính Hoàn Huyên cũng nghĩ thế.
Mãi đến một ngày. Người con gái nọ bỗng dưng mất tích. Chỉ để lại một biển lửa và một xác cháy. Tất thảy mọi người đều nghĩ nàng đã chết. Duy có Hoàn Huyên không tin.
Tim hắn như bị khoét đi một miếng.
Hắn nguyện đổi hết những gì mình có, chỉ cần có thể tìm lại đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu, sáng lấp lánh như sao trời kia.
Tìm lại Tùy Tùy của hắn.
Hắn tìm nàng đến phát điên.
Nhưng mãi vẫn không thấy bóng nàng.
Mãi đến hai năm sau, khi Tam trấn Tiết độ sứ vào kinh nhận sắc phong, rốt cuộc hắn cũng gặp lại nàng. Nàng ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên nhìn hắn như nhìn kẻ xa lạ: “Mơ luôn phải tỉnh.”
Nàng là chiến thần Đại Ung, thống lĩnh hai mươi vạn quân tinh nhuệ. Cũng là thê tử đã cưới hỏi đàng hoàng của người anh ra đi khi tóc còn xanh của hắn.
Hóa ra hắn mới là kẻ thế thân.
Hóa ra trong đôi mắt kia, hắn chưa bao giờ là chính mình.
Tay hắn cầm lưỡi dao nàng, kề sát mặt mình, để mặc máu chảy đầm đìa: “Bây giờ không giống nữa rồi.”
Giới thiệu trong một câu: Nam nữ chính đều xem nhau là thế thân của người khác, dỗ vợ thừa sống thiếu chết.
Ý chính: Tình yêu đòi hỏi sự công bằng.

***

Cuối thu, cây lá xào xạc.

Thành bắc của Trường An, bụi đất cuồn cuộn trên đường lớn, một nhóm người lẫn ngựa xuất hiện từ phía xa.

Hàng chục binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đen, cưỡi ngựa tiên phong dọn đường, tựa như cưỡi mây từ trên trời xuống.

Người đi đường cùng xe ngựa xung quanh lần lượt tránh sang một bên, khẽ bàn luận:

“Thấy đoàn hắc kị binh cùng hắc mã đó không? Đó chính là Thần Dực Quân của Tề Vương đấy.”

“Đúng thật là uy phong lẫm liệt!”

“Chẳng phải Tề Vương mấy năm nay đều trấn thủ ở biên quan sao? Vì sao đột nhiên hồi kinh vậy?”

“Đại hôn của Thái tử, huynh đệ ruột thịt dù sao cũng phải có mặt chứ.”

“Không phải nói Tề Vương và vị Thái tử phi kia…!Khụ khụ…!Gặp lại chẳng phải quá xấu hổ…”

“Suỵt…!coi chừng rơi đầu!”

“Có cái gì, trong thành ai mà không bàn tán…”

Chuyện huynh đệ Thái tử và Tề Vương tranh giành một nữ nhân, mọi người trong kkinh thành đều biết.

Mà đối tượng bọn họ tranh đoạt, chính là tam tiểu thư Nguyễn Nguyệt Vi của phu nhân Ninh Viễn Hầu phủ.

Nguyễn Nguyệt Vi là cháu gái ruột nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cung Thái Hậu, là thanh mai trúc mã với Tề Vương Hoàn Huyên.

Nàng sinh ra đã hà tư nguyệt vận với danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại có tình cảm cùng lớn lên, Tề Vương đối với nàng đương nhiên nảy sinh tình cảm sâu đậm.

(Ji: Hà tư nguyệt vận – phong thái thanh lịch, đẹp đẽ của giới quý tộc)

Nhưng lúc bàn đến chuyện hôn thú, đột nhiên trong cung có chuyện lớn, đích trưởng Thái tử bỗng nhiên bệnh nặng hoăng thệ, Nhị hoàng tử trở thành chủ Đông Cung, chuyện thứ nhất sau khi hắn vào Đông Cung chính là hướng Ninh Viễn Hầu cầu thú Nguyễn Nguyệt Vi.

Ninh Viễn Hầu quyết định rất nhanh, Nguyễn tam nương liền định hôn với Thái tử.

Người trong lòng bỗng trở thành tẩu tẩu, Tề Vương giận dữ chạy đến Tây Cương.

Chớp mắt đã ba năm, đại hôn của Thái tử sắp tới, Hoàng Đế hạ chỉ triệu Tam Hoàng tử hồi kinh để bịt miệng dân chúng – vì một nữ nhân mà náo loạn, ngay cả đại hôn của huynh trưởng cũng không lộ diện, chẳng phải khiến thiên hạ chế giễu hay sao.

Kháng chỉ không tuân coi như mưu phản, dù cho Hoàn Huyên không tình nguyện cũng chỉ đành hồi kinh tham dự đại hôn.

Xe ngựa tấp nập qua lại, không ai để ý trong đó có một chiếc xe ngựa nhỏ rèm xanh lướt qua.

Trong xe ngựa, tỳ nữ Xuân Điều xoa đôi chân đang tê rần, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc sang nữ tử trẻ tuổi bên cạnh.

Nữ tử khoảng hơn hai mươi, mặc chiếc váy màu xanh bình thường, không tô son điểm phấn cũng không đeo trang sức vàng ngọc, mái tóc dài chỉ dùng cốt trâm búi gọn trên cao.

Nàng là chủ nhân nhưng quần áo cùng cách trang điểm còn giống nô tỳ hơn cả nô tỳ.

(Yu: cốt trâm là trâm được làm từ xương động vật, thường là xương bò)

Nàng nghiêng người dựa vào thành xe, lồng ngực theo hô hấp phập phồng nhẹ nhàng, hiển nhiên là ngủ rồi.

Xuân Điều cũng có chút bội phục nàng, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe ầm ầm như thế mà có thể ngủ được, tâm này cũng quá lớn đi.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng lắc mạnh.

Nữ tử hơi cau mày, hàng mi dài run run, chậm rãi mở mắt, ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở của rèm chiếu trên mặt nàng, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh vàng, xinh đẹp đến dị thường.

Nàng ngáp một tiếng, lười nhác vươn vai, vốn là một động tác lỗ mãng nhưng khi nàng làm lại có dáng vẻ tuyệt đẹp như vậy, tựa như con báo lười biếng đang vươn mình.

Xuân Điều thầm nghĩ, ở cạnh nàng ấy hơn nửa năm nhưng đôi lúc không cẩn thận vẫn bị lóa mắt trước nhan sắc này.

Làm sao một cô gái xinh đẹp tựa châu ngọc lại không thể làm vui lòng Tề Vương điện hạ chứ?

“Chưa tới trạm dịch à?” Giọng nói của nữ tử không chuẩn lắm, pha lẫn khẩu âm nồng đậm vùng biên quan, hơn nữa thanh âm còn trầm thấp hơn những tiểu cô nương khác, có chút khàn khàn, làm người nhớ đến làn gió đầu xuân thổi qua cánh đồng bát ngát.

“Cô nương, sắp tới rồi.” Xuân Điều đáp, “Người muốn uống trà không?”

Nữ tử vừa mới tỉnh giấc vẫn còn mơ màng, nàng lắc đầu, mí mắt lại cụp xuống: “Ta đây tiếp tục…”

Không đợi nàng nhắm mắt, một chiếc túi da đựng đầy nước đã đưa đến bên miệng nàng.

“Cô nương uống một ngụm trà cho tỉnh đi.” Xuân Điều nói, “Nếu ban ngày ngủ nhiều, ban đêm sẽ khó vào giấc.”

Nữ tử nhận lấy túi nước uống một ngụm, nước trà pha lâu nên có vị đắng chát, nàng cau mày: “Đắng quá.”

“Đắng mới tỉnh được.”

“Đổi cho ta một bình rượu.”

Xuân Điều nhíu chặt mày: “Hết rượu rồi.”

“Nhanh hết vậy sao?”

“Bình rượu đã cạn lâu rồi.” Xuân Điều hơi lộ ra bất mãn.

Tiểu cô nương nhà người ta uống rượu đều là chỉ rót một ly uống làm dáng, chưa từng thấy ai như nàng, mỗi lần uống đều là một ngụm một chén.

Nàng không nhịn được, bèn khuyên nhủ: “Khuê tú trong kinh thành đều uống trà, hiện giờ cô nương vào kinh, phải học nhập gia tùy tục mới tốt.”

“Học thế nào chứ, cũng không thể biến đắng thành ngọt được.”

Nữ tử ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn nhịn không được miệng lưỡi khô khốc, nàng ngửa cổ uống vài ngụm rồi trả lại túi nước, còn vô tâm vô phế nói: “Lại nói ta cũng đâu phải khuê tú, học mấy thứ vô ích này làm gì.”

Xuân Điều nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đúng là nàng không có chút liên quan nào đến khuê tú.

Nàng họ Lộc, tên là Tùy Tùy, là con gái nhà thợ săn.

Nửa năm trước, Tề Vương dẫn binh đến Tần Châu dẹp loạn, vào núi truy đuổi phản quân thì tình cờ cứu được nàng.

Cả gia đình Tùy Tùy đều chết dưới lưỡi đao của phản quân, bản thân nàng cũng bị trọng thương, khó khăn lắm mới nhặt được mạng về.

Mời các bạn mượn đọc sách Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân của tác giả Tả Ly Thanh.

Download

Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Bookmark (0)
ClosePlease login

Giới thiệu Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân Tweet! Hóa ra bản vương mới là thế thân Tác Giả: Tả Ly Thanh Số chương: 122 chương + 9…

Bookmark (0)
ClosePlease login