Ebook  Kỷ Niệm Mù Sương PDF

Ebook

Kỷ Niệm Mù Sương

PDF

Giới thiệu Ebook

Kỷ Niệm Mù Sương


Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Kỷ Niệm Mù Sương của tác giả Chu Sa Lan.

Châu ngừng xe trước tòa nhà sơn màu trắng. Đó là trụ sở cảnh sát của Pearland City. Hôm qua trong lúc lái xe vòng quanh thành phố anh đã bị người khác hun đít vì vậy anh phải tới trụ sở cảnh sát lấy cái biên bản đem về trình với hãng bảo hiểm.

Đi dài dài theo hành lang và theo sự chỉ dẫn của một nhân viên cảnh sát anh vào một căn phòng có hai nhân viên đang ngồi làm việc. Trình biên lai ra anh hơi thất vọng khi được cho biết là cái biên bản mà anh cần hai ngày nữa mới có.

” Thưa cô tôi ở bên Atlanta. Sáng mai tôi phải lên máy bay về lại bên đó. Có cách gì để tôi được cái biên bản sớm hơn?

Châu năn nỉ nữ nhân viên cảnh sát phụ trách giấy tờ. Cô ta lắc đầu nói với giọng nhỏ nhẹ.

” Tôi hiểu hoàn cảnh của ông tuy nhiên tôi không thể làm gì khác hơn…

Châu làm thinh. Anh tần ngần không biết phải làm gì.

” Có chuyện gì vậy Linda?

Một giọng nói thanh thanh vang lên sau lưng của Châu. Nữ nhân viên cảnh sát tên Linda cười đáp với giọng lễ độ.

” Thưa bà. Ông này tới lấy cái biên bản về tai nạn lưu thông nhưng tôi chưa có làm. Tôi bảo ổng trở lại…

Châu quay lại. Trước mặt anh là một người đàn bà mặc sắc phục. Bà ta có mái tóc đen dài xỏa ngang vai. Nhìn đôi mắt và khuôn mặt anh đoán bà ta là một người đàn bà Á Đông. Châu phân trần.

” Thưa bà tôi tới lấy biên bản nhưng phải đợi ngày mốt mới có…

” Thì ngày mốt ông trở lại…

Châu nhẹ lắc đầu giải thích.

” Tôi ở Atlanta và sáng mai tôi phải lên máy bay…

Bà sĩ quan cảnh sát gật đầu tỏ vẻ hiểu. Quay sang nhân viên của mình bà ta lên tiếng.

” Linda đưa cái biên lai cho tôi xem thử…

Cầm lấy cái biên lai của Châu bà ta liếc nhanh rồi mỉm cười.

” Tôi mời ông vào văn phòng để xem tôi có thể giúp gì cho ông không…

Nói xong bà ta quay lưng đi trước và Châu im lặng theo sau.

” Mời ông ngồi…

Bà sĩ quan cảnh sát đưa tay chỉ vào chiếc ghế đặt trước bàn giấy của mình.

” Cám ơn bà

Ngồi xuống ghế Châu nhìn hàng chữ trước mặt của mình: ” Captain Khanh Tran – Chief of Police…”

” Xin lỗi ông là người Việt Nam?

Châu ngước nhìn bà cảnh sát trưởng vừa hỏi mình một câu bằng Anh ngữ và anh cũng dùng Anh ngữ để trả lời.

” Thưa bà đúng như vậy…

Bà cảnh sát trưởng mỉm cười.

” Tôi cũng là người Việt Nam. Như vậy mình dùng tiếng mẹ đẻ để nói chuyện nhé…

Châu cũng cười.

” Thưa bà. Còn gì bằng…

” Ông Châu chắc đi du lịch?

” Thưa bà không. Tôi đi công chuyện của hãng…

” Thưa ông Châu ở đâu?

” Atlanta thưa bà

Bà ta cứ hỏi chuyện vòng vo khiến cho Châu sốt ruột nhưng anh cũng kiên nhẫn đối đáp. Cuối cùng bà ta ngước lên nhìn Châu.

” Tôi sẽ bảo nhân viên làm cái biên bản cho ông. Ông có thể trở lại sáng sớm ngày mai…

Thấy Châu hơi ngần ngừ Khanh cười nhẹ.

“” Hay là như thế này. Tôi có thể giao cái biên bản tận tay ông chiều nay. Ông biết nhà hàng Sài Gòn?

” Thưa bà tuy chưa tới đó lần nào nhưng tôi có thể tìm ra…

” Tôi sẽ gặp ông tại đó…

Nói xong Khanh đứng dậy. Hiểu ý Châu cũng rời khỏi ghế. Đưa khách ra tới cửa Khanh cười.

” Bảy giờ tối… Ông nhớ nhé ông Châu…

” Thưa bà tôi sẽ đúng hẹn

Ra khỏi cửa của trạm cảnh sát Châu đứng tần ngần trên bực thang. Nắng vàng hực. Gió thoang thoảng mùi muối mặn pha lẫn mùi rong rêu.

6 giờ 45 tối. Châu đậu xe vào bãi đậu xe của Sài Gòn, một nhà hàng nhỏ nhưng đẹp và xinh xắn.

” Thưa bác đi một mình?

Cô hầu bàn là một thiếu nữ còn trẻ, tóc cắt ngắn, mặc áo dài xanh tươi cười hỏi khách.

” Tôi có hẹn với một người quen…

” Dạ cháu tên Hương. Để cháu đưa bác tới cái bàn yên tịnh hơn…

” Cám ơn cô Hương

Hương đưa Châu tới cái bàn hai chỗ ngồi đặt kế bên cửa sổ.

” Thưa bác uống chi?

” Cô cho tôi ly cà phê sữa…

Đang uống cà phê Châu mỉm cười khi thấy Khanh bước vào cửa. Sắc phục cảnh sát màu đen, chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen; cả hai thứ tương phản với làn da trắng dưới ánh đèn mờ mờ khiến cho Khanh bớt đi cái vẻ kiểu cách và trang trọng của một nhân viên chính quyền. Anh mỉm cười thích thú khi thấy khẩu súng xề xệ bên hông khiến cho bà ta có cái phong cách của cao bồi Texas mà anh hay thấy trong những phim của miền viễn tây nước Mỹ lúc còn học trung học.

Khanh hơi cười khi Châu đứng lên đón và kéo ghế cho mình ngồi.

” Hương cho cô ly đá chanh…

” Ít đường phải không cô?

Khanh gật đầu thay cho câu trả lời. Đợi cho Hương đi khuất Khanh mới nhẹ hỏi.

” Ông Châu đợi tôi có lâu không?

” Thưa bà tôi cũng vừa tới…

Thấy Châu cứ mỉm cười hoài Khanh lên tiếng.

” Có điều gì mà ông cứ cười hoài. Ông cười tôi phải không?

Châu gật đầu cười. Khanh nhận thấy nụ cười của người đối diện hiền hậu và vui vẻ.

” Bà mặc sắc phục và nhất là đeo súng trông ngồ ngộ…

” Từ sở tôi đi thẳng ra đây thành ra…

” Tôi không có ý gì đâu… Chỉ thấy ngộ nghĩnh thế thôi

” Ông thích hay là ông ghét?

Khanh nhìn vào mặt Châu trong lúc hỏi câu trên.

” Bà muốn tôi nói thật hay nói không thật?

” Tôi muốn ông nói cái gì ông đang nghĩ ra trong trí của ông…

” Như vậy thời tôi nói là tôi thích. Tôi thích hình ảnh của bà…

Đưa ly nước đá chanh lên hớp ngụm nhỏ Khanh nhẹ giọng.

” Cám ơn ông… Ông có ghét tôi cũng chịu thôi…

Châu cười cười.

“” Ai nói với bà là tôi ghét…

Mời các bạn mượn đọc sách Kỷ Niệm Mù Sương của tác giả Chu Sa Lan.

Download Ebook

Kỷ Niệm Mù Sương

Pdf

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Giới thiệu Ebook Kỷ Niệm Mù Sương Tweet! Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Kỷ Niệm Mù Sương của tác giả Chu Sa Lan. Châu ngừng xe trước tòa nhà…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close