Trân Quý Em Như Mạng
[toc]
Giới thiệu ebook
Trân Quý Em Như Mạng
Thể loại: Ngôn tình, Sủng, HE, Trinh Thám, Tiểu Thuyết, Nữ Cường
Tên gốc: Tích Em Như Mạng (惜Tích nghĩa Luyến tiếc, yêu quý, quý trọng, không bỏ được. Tích cũng là tên của nữ chính)
Chuyển ngữ/ Nguồn: Queenie_sk
CP: Hàn Tích + Kỷ Nghiêu (đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y xinh đẹp trong nóng ngoài lạnh)
Kỷ Nghiêu cùng Hàn Tích, một người là đội trưởng đội hình sự, một người là pháp y. Có thể nói trong công việc, đây sẽ là một cặp bài trùng nếu kết hợp ăn ý.
Cũng vì cùng nhau liên thủ phá án, họ đồng thời phát hiện một bí mật về thân thế của Hàn Tích.
Vừa có công việc, vừa có tình yêu đan xen. Vừa có thân tình, vừa là trách nhiệm
Văn án kiểu ngôn tình:
Sau khi đội trưởng đội trinh sát hình sự Kỷ Nghiêu tan ca về nhà, anh gõ cửa nhà hàng xóm mới: “Bác sĩ à, ngón tay tôi bị gãy, đau quá!”
Hàn Tích: “Xin lỗi anh cảnh sát, pháp y chỉ khám người chết.”
Kỷ Nghiêu tựa cánh cửa: “Tôi chết rồi!”
Hàn Tích lẳng lặng nhìn anh diễn trò: “Nguyên nhân cái chết?”
Kỷ Nghiêu cợt nhả: “Bị sắc đẹp của mỹ nhân đè chết.”
Hàn Tích đóng sầm cửa lại: “Cút!”
Rất lâu sau đó, có một ngày, anh che chắn trước ngực cô, đoàng một tiếng, viên đạn găm trúng ngực anh. Giọng anh yếu ớt, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Không đau, cũng không chết được, em đừng khóc.”
Văn án theo truyện:
Đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y sóng vai phá được nhiều vụ án, đồng thời cũng làm sáng tỏ một câu chuyện cách đây 19 năm.
Cô vừa lạnh vừa đói, xung quanh không có ánh sáng cũng không có đốm sáng nhỏ nào, cô tưởng chừng rằng mình sẽ chết cô độc trong bóng đêm.
Anh vươn tay ra nói với cô: “Tiểu Tích đừng sợ.”
(1) Một dạng danh hiệu của khu phố văn hóa, không phải tên của tiểu khu
“Cô Hàn.”
Hàn Tích giẫm trên ánh nắng chiếu trở về nhà, đang chuẩn bị lên lầu chợt nghe có người gọi mình.
Một cô gái cầm theo một chiếc hộp trang trí rất đẹp, “Em có làm một ít bánh bích quy, tặng chị một ít nếm thử.”
Đây là hàng xóm ở trong tiểu khu của cô. Có một dạo cô ấy bị chó hoang cắn bị thương nhờ Hàn Tích giúp sơ cấp cứu kịp thời, Tiếu Du vẫn nhớ kỹ ân tình này nên thường mang tặng cô một ít điểm tâm.
Hàn Tích lễ phép cám ơn, khóe miệng khẽ cong nhưng lại khiến nụ cười của cô có phần không chân thực.
Tiếu Du cười cười. Hàn Tích đã chuyển đến đây sống hơn nửa năm, đi đi về về chỉ có một mình, chưa từng thấy cô thân mật với ai, chẳng màng đến chuyện thế gian, tựa như không muốn hòa nhập với con người. Thế nhưng đôi mắt đen láy kia lại như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm.
Hàn Tích về đến nhà đặt hộp bánh bích quy lên bàn, dùng nước rửa tay vị chanh rửa sạch tay, mở hết đèn trong nhà, rót một tách trà.
Trong nhà không có ai, bố mẹ nuôi đã qua đời năm cô học trung học, sau đó cô sống một mình. Có lẽ đã quen nên không còn cảm thấy lạnh lẽo. Khi không có việc phải làm, chuyện cô thích nhất đó chính là ở nhà một mình.
Hàn Tích liếc mắt nhìn di động, thầy dạy đại học nhắn một tin.
“Hàn Tích! Viện trưởng Lục Viện đến giờ vẫn còn nhắc về con với thầy, bên bệnh viện của họ thiếu người, hỏi con có đồng ý qua đó không?”
Hàn Tích trả lời không chút do dự: “Cám ơn thầy ạ, nhưng con thích làm pháp y.”
Thầy giáo vẫn có chút tiếc nuối, cô sinh viên ưu tú này vốn dĩ có thể phát triển tài năng trong giới y học.
Làm bác sĩ nghề nghiệp ổn định, pháp y suốt ngày giao tiếp với thi thể, lại còn phải đến hiện trường án mạng, xách theo thùng dụng cụ tầm mười ký, chạy xốc hết ruột gan với nhóm hình sự, bất kể là nửa đêm hay giữa trưa nắng.
Hàn Tích cho rằng giao tiếp cùng thi thể thoải mái hơn so với người sống. Người sống biết nói dối còn có tính công kích, nguy hiểm; thi thể mãi mãi thành thật.
Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, cô đã làm pháp y được hai năm, vì biểu hiện xuất sắc nên được điều đến Cục Cảnh Sát thành phố.
Sáng thứ hai, 8 giờ 30, sảnh lớn Cục Cảnh Sát thành phố.
Kỷ Nghiêu đến đúng giờ, một tay cầm hộp sữa vị chuối, một tay đút túi quần nhàn nhã đi vào văn phòng trinh sát hình sự.
“Chào lão đại buổi sáng.” Nữ cảnh viên Chu Lỵ cắn miếng bánh mì ngẩng đầu nhìn, “Sao hôm nay đỏm dáng vậy?À nhầm… đẹp trai vậy, lại xem mắt?”
Đội trưởng đội trinh sát hình sự xuất sắc nhất Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thêu hoa văn xám, thắt cà vạt cẩn thận, bên ngoài khoác áo gió màu đen, dưới chân là đôi giày thủ công của Ý sáng bóng đến mức có thể phản chiếu được trần nhà.
Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn, đôi chân dài bắt chéo, hút một ngụm sữa, giọng bất lực: “Còn gì nữa, hai “anh chị” ở nhà thúc quá.”
Ba mẹ của Kỷ Nghiêu chỉ lo ngày nào đó khi anh chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có ai kế thừa gia sản ngàn tỉ, cho nên ông bà sống chết đòi anh phải có con nối dõi. Còn nếu anh không đồng ý xem mắt thì buộc phải từ chức về nhà thừa kế gia sản.
Anh thích làm cảnh sát, cũng nguyện vì công việc này phấn đấu cả đời.
Chu Lỵ hứng thú, ngữ điệu tò mò: “Lão đại, ngày hôm nay xem mắt là thiên kim tiểu thư, minh tinh, hay vẫn là sư muội của cảnh đội?” Nói xong cô ấy che miệng cười khúc khích.
Trên thực tế, tất cả những cô nàng độc thân trong Cục Cảnh Sát, bao gồm luôn cả Chu Lỵ đều muốn kết thân với vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này, luôn tranh thủ chút cơ hội cho mình.
Mời các bạn đón đọc Trân Quý Em Như Mạng của tác giả Trương Tiểu Tố.
Download ebook
Trân Quý Em Như Mạng
FULL: |
Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]
[toc] Giới thiệu ebook Trân Quý Em Như Mạng Tweet! Thể loại: Ngôn tình, Sủng, HE, Trinh Thám, Tiểu Thuyết, Nữ Cường Tên gốc: Tích Em Như Mạng (惜Tích nghĩa Luyến tiếc,…