Tim Đập Không Nghe Lời

Giới thiệu

Tim Đập Không Nghe Lời




Phó Ấu Sanh xuất thân thư hương thế gia, nổi tiếng là mỹ nhân sườn xám, eo thon nhỏ, mắt long lanh nước, dung mạo vừa trong sáng lại vừa quyến rũ, thừa hưởng dương xuân bạch tuyết phong nhã(*) của tổ tiên.

(*)Dương xuân bạch tuyết phong nhã: Dáng dấp cử chỉ ngôn ngữ thanh cao đẹp đẽ ấm áp như mùa xuân, khiến người khác kính mến.

Điều khác thường duy nhất trong cuộc đời này của cô, chính là cam tâm tình nguyện theo Ân Mặc suốt 9 năm.

Sau đó, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, ném lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn và kéo vali rời khỏi chiếc lồng vàng mà Ân Mặc đã chế tạo cho cô.

Hôm đó trời mưa tầm tã.

Người đàn ông cầm ô đứng trên bậc thềm căn biệt thự, cúi đầu nhìn cô: “Phó Ấu Sanh, rời khỏi anh, em sống được sao?”.

Phó Ấu Sanh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy ánh mắt anh vẫn dịu dàng trìu mến như trước: “Ân Mặc, em chán rồi.”

*

Ân Mặc chờ Phó Ấu Sanh quay về tìm anh.

3 ngày, 5 ngày, 100 ngày.

Mãi đến khi ―― Ân Mặc được mời tham gia tiệc trao giải, nhìn thấy ở ngay trung tâm thảm đỏ, người đẹp mặc bộ sườn xám làm từ lụa tơ tằm mỏng, eo nhỏ chân thon, môi đỏ da trắng. Phó Ấu Sanh thân mật kéo nam diễn viên trẻ mặc vest, đi giày da, nhìn về phía ống kính nở nụ cười phong tình vạn chủng(*).

(*)Phong tình vạn chủng: dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu “đổ rạp” dưới chân.

Thần sắc bình tĩnh của Ân Mặc ngay lập tức tràn đầy lệ khí.

Cô là của anh.

2.

Trong giới đầu tư mạo hiểm(*) người người đều biết, Ân Mặc xưa nay không vui không buồn, là một quý công tử thanh lãnh như ngọc luôn khiêm tốn nhã nhặn.

(*)风投圈 /Fēng tóu quān/ Đầu tư mạo hiểm (tiếng Anh: Venture capital/ VC) là việc cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu.

Anh đã cấm dục nhiều năm, cho đến nay vẫn chưa có người phụ nữ nào có thể khiến anh phá giới.

Cho đến khi có người phát hiện, trên cổ Ân Mặc thường xuyên xuất hiện những vết cào và dấu răng kiều diễm.

Người hiểu chuyện thử hỏi: “Dạo này nhà Ân tổng có nuôi tiểu dã miêu (mèo hoang) sao?”

Ân Mặc thong dong trả lời: “Chê cười rồi.”

Mọi người: “Là có gì không thể nói sao?”

Ân Mặc khẽ cười một tiếng, giọng nói kéo dài: “Là không dám nói, Ân mỗ sợ vợ.”

“!!!”

3.

Trong làng giải trí, ai cũng biết nữ minh tinh Phó Ấu Sanh có ông lớn thần bí làm hậu thuẫn, nhưng từ khi dọn ra khỏi biệt thự hàng trăm triệu USD, tài nguyên và hợp đồng quảng cáo của cô giảm mạnh, thậm chí cô còn tham gia cả chương trình tìm kiếm tài năng mà trước giờ chưa từng nhận lời.

Khi phe đối thủ chuẩn bị mở tiệc chúc mừng ánh mắt của ông lớn cuối cùng cũng được chữa khỏi, đá bay Phó Ấu Sanh thì ——

Và sau khi anh đã vứt bỏ Phó Ấu Sanh ——– Ân Mặc, nam thần lạnh lùng đứng đầu trong giới đầu tư mạo hiểm, đến đoàn phim thăm ban và trước mặt toàn thể nhân viên đoàn làm phim nói với Phó Ấu Sanh: “Bà Ân, em đã 1 giờ 5 phút 12 giây ngó lơ chồng của mình rồi.”

Quần chúng hóng hớt: What the fuuuuuuuck!!!!!!

———————–

Mặt trời ban mai xé tan màn đêm, anh bước đến từ ánh sáng, khiến trái tim em đập, không nghe lời.

– —————-

Một câu tóm tắt: Mỹ nhân sườn xám X Văn nhã cấm dục.

Lập ý: Người có tình sẽ thành thân thuộc

***
“Trên thảm đỏ đêm qua, Triệu Thanh Âm đeo trang sức cao cấp của TN diễm áp toàn trường(*) , nghi án chính là người phát ngôn đầu tiên của TN tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương.”
(*) Diễm áp toàn trường: Xinh đẹp, diễm lệ hơn hẳn người khác
Văn Đình đọc xong tiêu đề hot search, đặt máy tính bảng xuống dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: “Cô nhìn đi, cô nhìn đi! Rõ ràng nhãn hàng đã đồng ý để các cô cạnh tranh công bằng, nhưng kết quả, họ lại cho cô ta mượn nguyên một bộ trang sức(*) , còn đưa cô chỉ một đôi hoa tai, đã thế còn là hàng “hết mốt”.”
(*) Nguyên bộ trang sức thường gồm có: dây chuyền, nhẫn, hoa tai, lắc tay
Văn Đình hít một hơi thật sâu, thân là một người đại diện chuyên nghiệp, anh ấy luôn phải giữ bình tĩnh.
Ba giây sau.
Con mẹ nó, anh ấy không thể giữ bình tĩnh được.
Văn Đình không kìm được cơn tức: “Mẹ nó như này thì công bằng cái quái gì, e rằng chỉ là bàn đạp để Triệu Thanh Âm giẫm lên.”
Triệu Thanh Âm và Phó Ấu Sanh đều là người mới, đương nhiên có sự cạnh tranh tài nguyên. Nhưng năm đó, khi Phó Ấu Sanh đang là sinh viên năm cuối đã được đạo diễn Từ, người đến Học viện điện ảnh chọn diễn viên, lựa chọn đảm nhận vai nữ chính của bộ phim truyền hình đại IP(*) chủ đề dân quốc. Màn xuất đạo(**) của cô phải nói là đỉnh cao, dựa vào bộ phim này một đêm bạo hồng(***) , cũng nhờ bộ phim này mà hình ảnh mỹ nhân sườn xám của cô trở nên nổi tiếng, thậm chí còn được mệnh danh là “mỹ nữ mặc sườn xám đẹp nhất showbiz”. Nếu để so sánh thì Triệu Thanh Âm, người đã nổi tiếng bằng cách hút fan từ một chương trình thực tế, quả thực có chút kém nổi tiếng hơn.
(*) Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ) , chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
(**) Bạo hồng: trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.
(***) Xuất đạo: ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ (debut).
Vì vậy đoàn đội của Triệu Thanh Âm thường xuyên chơi xấu vu vạ cho Phó Ấu Sanh, trước kia chỉ gây ra một vài rắc rối nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại nếu như ngay cả đại ngôn của TN cũng bị cướp mất thì Phó Ấu Sanh sẽ hoàn toàn bị Triệu Thanh Âm áp đảo trong giới giải trí.
Nghĩ đến tương lai Phó Ấu Sanh lại bị một ả bình hoa áp phiên không ngóc đầu lên được, Văn Đình liền tức đến khó thở.
Phó Ấu Sanh ngồi trước gương trang điểm, lông mi hơi hơi rũ xuống, liếc nhìn hot search Weibo trên máy tính bảng.
Lọt vào tầm mắt cô chính là bài so sánh sự đối lập giữa Triệu Thanh Âm và cô trên thảm đỏ.
Bức ảnh tập trung vào trang sức mà hai người đeo, thậm chí còn khoa trương khoanh tròn bằng bút đỏ.
Top bình luận:
—— Triệu Thanh Âm là hoa phú quý nhân gian, chiếc váy cắt xẻ màu vàng và full bộ trang sức của TN thật tuyệt vời, nữ minh tinh lạnh lùng xinh đẹp của tôi! Tôi chỉ muốn hỏi ai đã cho Phó Ấu Sanh can đảm để tranh giành đại ngôn với bông hoa quý giá của chúng ta, dựa vào đôi hoa tai đơn sơ “quý giá” kia sao?
Phó Ấu Sanh thu hồi ánh mắt, không chút để ý tháo đôi hoa tai kim cương xuống, tùy ý để trên bàn trang điểm: “Ồ…”
Ồ? ??
Thấy Phó Ấu Sanh không để tâm, Văn Đình thở dài: “Cô nói xem cô trông xinh đẹp hơn cô ta, dáng người chuẩn hơn cô ta, kỹ thuật diễn tốt hơn cô ta, tác phẩm tiêu biểu cũng nhiều hơn cô ta, không muốn biết vì sao nhãn hàng lại muốn chọn cô ta sao?”
Phó Ấu Sanh hơi nhướng mi hơi cong lên, một đôi mắt quyến rũ cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Văn Đình, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn một kẻ ngốc: “Ngoại trừ tư bản, còn ai có năng lực này.”
“……”
Văn Đình bị ánh mắt xem thường này của cô làm cho nghẹn một lát, càng hận sắt không thành thép(*) :
(*) Hận thiết bất thành cương 恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
“Cô cũng biết đây là sức mạnh của tư bản à?”
“Bình thường anh yêu cầu cô tham gia tiệc rượu, dự tiệc gặp mặt người ta, cô lại tỏ vẻ như anh đang muốn mạng của cô vậy.”
“Chỉ cần cô có chút ít chí tiến thủ, hiện tại có thể bị Triệu Thanh Âm đè đầu cưỡi cổ sao?”
…………
Trong phòng nghỉ không có âm thanh nào khác ngoài tiếng lảm nhảm của Văn Đình.
Phó Ấu Sanh bình tĩnh lắng nghe, lau đi son đỏ trên môi mà chuyên viên trang điểm đã tô cho cô để chụp ảnh bìa tạp chí.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đầu ngón tay trắng như sứ mảnh mai của người phụ nữ cầm một cây son màu vàng, hơi tô một lớp son mỏng màu hồng đậu(*) , dung mạo kiều diễm ban đầu tức khắc nhu hòa vài phần.
(*) 玫瑰豆沙色 (mình không am hiểu về son cho lắm nên cũng không chắc đây là màu gì, thôi thì để ảnh cho mn dễ tưởng tượng nhé! )
(*) 玫瑰豆沙色 (mình không am hiểu về son cho lắm nên cũng không chắc đây là màu gì, thôi thì để ảnh cho mn dễ tưởng tượng nhé! )
Động tác đơn giản, nhưng cô lại làm ra được cảm giác vô cùng ưu nhã.
Hài lòng nhìn lớp trang điểm trong gương, Phó Ấu Sanh nhàn nhạt đáp lại lời của người đại diện: “Em không tham gia tiệc rượu là vì em mắc chứng sợ xã hội.”
“……” Cái đù móe sợ xã hội.
Thấy cô nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc, Văn Đình mệt mỏi xua xua tay, “”Quên đi, đại ngôn bên kia, anh sẽ bàn bạc với công ty một lần nữa. Anh thật sự không thể để Triệu Thanh Nhiên giẫm lên cô mà thượng vị được.”
Văn Đình ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng yêu kiều thướt tha của Phó Ấu Sanh, trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc.
Triệu Thanh Âm thì tính là hoa phú quý lãnh diễm cái quái gì, Phó Ấu Sanh nhà anh mới thực sự là vưu vật nhân gian, khí chất mỹ nhân toát ra từ trong xương cốt, nếu như thật sự muốn battle thì chỉ cần cùng xuất hiện trong một khung hình, Phó Âu Sanh tuyệt đối sẽ hạ gục Triệu Thanh Âm chỉ trong vài giây.
Chẳng qua……
Văn Đình thở dài, nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Phó Ấu Sanh, đẹp thì đẹp đó, nhưng khi nói chuyện sẽ chọc người khác tức chết.
Văn Đình từ bỏ việc du thuyết(*).
(*) Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Nhìn lướt qua bức ảnh chụp đẹp sắc nét của Triệu Thanh Âm trên máy tính bảng, anh ấy như chợt nhớ ra điều gì đó, thấp giọng bát quái(*) cùng Phó Ấu Sanh: “Đúng rồi, cô có biết người chống lưng cho Triệu Thanh Âm là ai không?
(*) Bát quái: chuyện phiếm trên trời dưới đất
“Bruu….”
Đúng lúc này, điện thoại của Phó Ấu Sanh đột nhiên rung lên.
Cô cầm điện thoại di động trên bàn lên, vừa đọc tin nhắn WeChat, vừa thản nhiên trả lời Văn Đình: “Là ai?”
Văn Đình có chút kích động: “Ân Mặc!”
“Chính là lão đại trong giới đầu tư mạo hiểm, Ân Mặc! !”
“Chậc, không ngờ ông chủ lớn lại thích kiểu như Triệu Thanh Âm.”
Lý lịch cuộc đời của Ân Mặc có thể khái quát bằng hai từ – Trâu bò! Hoàn hảo!
Chỉ số IQ của anh rất cao, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được thư mời của Học viện Thương mại thuộc Trường Đại học Stanford, bằng thời gian ngắn đã hoàn thành chương trình học, thành tích ưu việt, năng lực thực chiến xuất sắc. Đây chính là cơ sở đặt nền móng cho con đường đầu tư sau này mà không mắc phải sai lầm nào của anh.
Thủ đoạn đầu tư chính xác đến tàn nhẫn, chỉ mấy năm ngắn ngủi, từ công ty truyền thông đến công ty công nghệ, có thể nói gần như một nửa các công ty lớn quốc tế, đều có hình ảnh của anh.
Mà sau đó anh tự mình thành lập Tư bản Thắng Cảnh, đã bộc lộ tài năng ở trong nước.
Mãi đến năm ngoái, Ân Mặc tham dự diễn đàn kinh doanh quốc tế, và sau khi bức ảnh chụp chung với các lãnh đạo doanh nghiệp khác bị lộ, hình ảnh của Ân Mặc cũng từ các tạp chí tài chính kinh tế dần dần chuyển sang các trang tin tức, truyền thông giải trí.
Chỉ dựa vào giá trị nhan sắc, anh đã chiếm được trái tim của hàng loạt thiếu nữ, có thể gọi là giá trị nhan sắc hàng đầu của giới tư bản. Ngay khi lộ diện, anh lập tức trở thành người đàn ông kim cương hào môn mà bất kỳ nữ minh tinh nào cũng thèm khát muốn gả, không gì sánh nổi.
Bên này, sau khi nghe được những lời nói của Văn Đình, lông mi của Phó Ấu Sanh đột nhiên run lên hai lần.
Ánh mắt dừng lại trên ghi chú WeChat ở đầu màn hình – YM(*)
(*) Tên Ân Mặc trong tiếng Trung là 殷墨 /pinyin: Yīn mò/
YM: [Tối nay về nhà]
Ngón tay cô vô thức siết chặt khung viền mỏng của điện thoại, móng tay sáng bóng của cô gần như trắng bệch.
Sau đó cô tắt máy, đứng dậy: “Nếu công việc hôm nay xong rồi, thì em về nhà đây.”
Văn Đình nhìn đồng hồ, bây giờ mới có bốn giờ chiều.
“Cô về nhà sớm vậy làm gì?”
Tối nay tạp chí đã chuẩn bị một bữa tiệc, mặc dù không phải là một trong Ngũ đại tạp chí(*) , nhưng đây được coi là tạp chí thời trang hạng nhất, cũng đã cho Phó Ấu Sanh hai trang bìa, nể tình ăn một bữa cơm cũng là phép xã giao bình thường.
(*) Ngũ đại tạp chí: thường dùng để nói đến 5 tạp chí hàng đầu của nữ (ngũ đại nữ san) , xếp theo đẳng cấp giảm dần là Vogue, Elle, Harper”s Bazaar, Marie Claire và Cosmopolitan. Tiêu chí để một sao nữ lên được bìa Ngũ đại là phải có đẳng cấp và khí chất.
Tuy nhiên, Phó Ấu Sanh từ khi mắt đến nay rất hiếm khi tham gia loại xã giao này, nữ minh tinh nhưng lại y như người mắc chứng sợ xã hội, vừa kết thúc công việc liền hận không thể lập tức về nhà.
Phó Ấu Sanh mặt mày nhàn nhạt, như lẽ đương nhiên trả lời: “Về nhà còn có thể làm gì, đi ngủ thôi.”
Văn Đình phản xạ có điều kiện: “Ngủ với chồng cô?”
Phó Ấu Sanh cạn lời nhìn anh ấy: “……..”
Từ lúc nào “đi ngủ” đã trở thành “phim hành động” rồi?
Văn Đình kịp thời phản ứng, ho nhẹ một tiếng, sau đó than thở: “Cô nói xem đường đường là một nữ minh tinh nổi tiếng, thế mà tuổi còn trẻ đã tự mua quan tài nhập thổ vi an(*) cho mình rồi, trong đầu cô rốt cuộc nghĩ gì vậy?”
(*) 入土为安 – Nhập thổ vi an: (một thành ngữ) nghĩa là được chôn cất và yên nghỉ
Càng nghĩ đến, Văn Đình lại càng cảm thấy thương tâm!
Anh ấy đã làm việc trong ngành này mười mấy năm, anh ấy cũng đã cho ra mắt một vài sao nam, còn sao nữ thì không mười cũng có tám, nhưng không ai trong số họ trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Khi sắp bước sang tuổi 35, khó khăn lắm mới nhìn trúng Phó Ấu Sanh, một người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài hoa có tài hoa, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn gì có đó. Rõ ràng vô cùng có tiền đồ trở thành nữ minh tinh hàng đầu, thế nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng – kết hôn sớm.
Phó Ấu Sanh cất bước: “Xuống mồ sớm, siêu sinh sớm.”
Văn Đình mí mắt giật giật, tức giận nói: “Nói mới nhớ, năm 3 đại học cô bắt đầu bước vào cái vòng này, anh cũng theo cô ba năm, đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của chồng cô. Lúc cô đi đóng phim, cũng chưa từng thấy hắn ta đến thăm ban(*) , điện thoại video đều hiếm khi gọi, ông chồng như vậy cô còn giữ làm gì?”

 

Mời các bạn mượn đọc sách Tim Đập Không Nghe Lời của tác giả Thần Niên.

Download

Tim Đập Không Nghe Lời

Bookmark (0)
ClosePlease login

Giới thiệu Tim Đập Không Nghe Lời Tweet! Phó Ấu Sanh xuất thân thư hương thế gia, nổi tiếng là mỹ nhân sườn xám, eo thon nhỏ, mắt long lanh…

Bookmark (0)
ClosePlease login