Tạ Tướng

Tạ Tướng

Giới thiệu

Tạ Tướng




Gần như chính là cố sự tiểu Hoàng đế gian khổ theo đuổi quyền thần.

Lúc mới làm vua, Lưu Tảo bị quản chế khắp nơi, hận không thể đem Tạ Y ăn tươi nuốt sống. Lâu dần, Lưu Tảo cảm thấy cách ăn tươi nuốt sống này thật là thô kệch. Không bằng gỡ xuống mũ trâm của nàng ta, nhìn tóc dài như thác của nàng ta, cởi xuống y sam của nàng ta, nhìn da thịt như ngọc của nàng ta, sau đó sẽ từng tấc từng tấc mà thưởng thức. Như thế, mới có thể biết được tư vị của Tạ tướng.

Chú thích:

1. HE.

2. Hán triều vô căn cứ.

3. Vấn đề công thụ. Thật ra ta không biết cái này phán đoán thế nào, liền lấy tình huống lần đầu tiên làm tiêu chuẩn.

4. Không phải Thừa Bình Tạ tướng kia.

***

Bối cảnh giả sử thời Hán, dưới triều Vũ đế, Vệ Thái tử bị vu oan dùng vu thuật. Hoàng đế tức giận xử trảm, Vệ hoàng hậu vì chứng minh trong sạch mà tự sát. Sau này hoàng đế nhận ra sai lầm, biết thái tử còn giọt máu xót lại, đặt tên cho nàng là Lưu Tảo, rồi được đưa ra ngoài do ngoại tổ mẫu ( bà ngoại) nuôi lớn. Vũ đế băng hà, hoàng tử nhỏ tuổi lên ngôi, không may đến mười tám cũng hoăng. Xương Ấp vương tạm thời lên ngôi, thái hậu lúc này cho đón Lưu Tảo vào cung.

Phe thái hậu cùng với phe thừa tướng – Tạ Y, cùng nhau hợp tác, ép Xương Ấp Vương thoái vị, đưa Lưu Tảo lên làm vua. Một thiếu nữ mười hai tuổi, sống ở ngoài cung đã lâu, vô tình lọt vào cuộc tranh đua vương vị, mơ mơ màng màng lên ngôi vua. Nhưng nàng là người thích tự hỏi, không muốn làm bù nhìn nên tự mình tìm cách đối phó thái hậu cùng Tạ tướng.

Lưu Tảo nhìn không thấu Tạ tướng, nàng trước mặt mọi người thì đối đầu với mình, sau lưng lại ngầm giúp đỡ. Cuối cùng Lưu Tảo phát hiện ra Tạ Y là cô mẫu của mình và hiểu được khổ tâm của Tạ Y. Nàng không biết từ lúc nào đã mơ ước muốn Tạ tướng trở thành hoàng hậu của mình. Nỗ nực tranh đoạt với thái hậu từng bước trưởng thành hơn, nắm được trong tay quyền lực của mình, nhưng tình cảm Lưu Tảo ôm ấp bị Tạ Y phát hiện. Tạ Y dần xa lánh Lưu Tảo. Lưu tảo cũng cảm thấy tình cảm của mình giống như khinh nhờn Tạ Y, cố gắng kìm nén tình cảm của mình xuống chỉ mong Tạ Y không rời xa kinh thành bỏ rơi mình.

Tạ Y không phải không rung động trước tình cảm của Lưu Tảo, nhưng nàng là người trưởng thành, hơn Lưu Tảo những mười bốn tuổi, nàng lại là trưởng bối dù thế nào thì cũng quá khó để chấp nhận tình cảm của Lưu Tảo dành cho mình. Nàng quyết định khi Lưu Tảo nắm được quyền lực trong tay sẽ từ quan trở về đất phòng của mình.

Trong thời gian này, lời đồn Tạ Y có vị hôn phu đến tai Lưu Tảo, nàng luống cuống hoảng hốt tìm Tạ Y và biết đấy không phải là sự thật và chỉ là sắp đặt của mẫu thân Tạ Y mà thôi. Bà còn âm mưu hãm hại cố tình định làm “gạo nấu thành cơm” để ép Tạ Y thành thân. May mắn Lưu Tảo phát hiện đến cứu Tạ Y. Tình cảm của hai người lúc này bắt đầu tiến triển.

Hai người ở bên nhau rồi Lưu Tảo vẫn không quên ước nguyện ban đầu của mình là lập Tạ tướng làm hậu. Cả hai đã phải cố gắng, kiên nhẫn để có thể thật sự đường đường chính chính sóng vai đứng bên nhau.

Tiến triển tình cảm trong truyện rất chậm, hơn tám mươi chương Tạ Y mới chính thức nhận tình cảm của Lưu Tảo. Cả hai ở bên nhau nhưng phải che dấu, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Đọc truyện phải khâm phục hai nhân vật quá kiên định và nhẫn nại. Tình yêu của cả hai khiến những người chứng kiến phải ủng hộ. Hãy đọc đi, truyện của Nhược Hoa Từ Thụ không không làm mọi người thất vọng đâu.

***

“Con còn có thể trở về không?”

Nguyên Phượng năm thứ ba, tứ nguyệt sóc [1] Lưu Tảo bệnh nặng một trận.

[1] Tứ nguyệt sóc (四月朔): Ngày mồng một tháng tư âm lịch.

Lúc bị bệnh, triều đình xảy ra chuyện lớn, thiên tử mới có mười tám vì bệnh mà băng hà. Thiên tử vô hậu, chưa lập Thái tử, chư công trong triều vì người được chọn để kế vị mà tranh luận không ngớt.

Thiên tử đời này tuy mới mười tám, nhưng tại vị đã mười năm. Hắn là Hoàng đế thứ bảy của Đại Hán, thiếu tử của Võ Hoàng Đế, cũng là thúc phụ của Lưu Tảo.

Phụ thân Lưu Tảo là Thái tử của Võ Đế, bởi vì mẫu thân của Thái tử họ Vệ, sau khi giá hoăng, trong ngoài triều chính đều gọi hắn là Vệ Thái tử.

Vệ Thái tử giá hoăng, không phải bởi vì bệnh tật, mà là một âm mưu. Mười sáu năm trước, tai họa vu cổ làm cho triều đình cung đình nhân tâm bàng hoàng, dưới sự thao túng của gian thần, liên lụy đến trên người Trữ quân. Lúc đó Võ Đế dưỡng bệnh tại Cam Tuyền Cung, Vệ Thái tử tại Trường An khởi binh, tru diệt nịnh thần. Sau khi khởi binh thất bại, Vệ Thái tử cùng mẫu thân của hắn Vệ Hoàng Hậu lần lượt tự sát.

Nửa năm sau, Võ Hoàng Đế tỉnh ngộ, ý thức được oan khuất của Thái tử, hạ chiếu tra rõ oan uổng của Thái tử, tộc tru đại thần hãm hại Thái tử. Nhưng đã quá muộn màng, Thái tử qua đời, chư hoàng tôn cùng hoàng tằng tôn đều chết trong thảm họa chiến tranh, tân khách cùng tần phi của Thái tử không một người tồn tại, liền Vệ Hoàng Hậu thân là nhất quốc chi mẫu, đều để chứng minh Thái tử trong sạch, tự sát minh chí.

Khốc liệt đến cực điểm, không thể nào bù đắp.

Lúc Võ Đế hối tiếc đau buồn, Thái tử trước kia. Một cung nhân trong cung sinh ra một nữ anh, Kinh Dịch đình bẩm lên Võ Đế, đây là cốt nhục của Vệ Thái tử. Võ Đế đại hỉ, hạ chiếu hạch tra [2], thẩm tra cung nhân nói không uổng, đem hoàng nữ tôn nuôi dưỡng tại Dịch đình.

[2] Hạch tra (核查): Kiểm tra đối chiếu sự thật.

Nữ anh này chính là Lưu Tảo.

Sau đó chính cục [3] liền không có quan hệ với Lưu Tảo vẫn còn trong tả lót. Nàng ở trong Dịch đình biết nói, biết đi, mọc răng, dần dần từ trẻ mới sinh mềm mại, biến thành trĩ tử hơi có thể nghe hiểu tiếng người. Triều đình trong lúc đó, vì người được chọn làm tân nhậm Trữ quân mà tranh cãi không ngớt, mấy vị hoàng tử đi tới đất phong dồn dập dâng thư, thỉnh cầu hồi kinh, phụng dưỡng phụ hoàng, đại thần từng người kết đảng, nâng đỡ hoàng tử mà mình chọn. Triều đình hỗn loạn, mấy năm không ngớt.

[3] Chính cục (政局): Tình hình chính trị.

Lưu Tảo bình an đến năm bốn tuổi, Võ Đế tấn thiên [4], trước khi lâm chung, đem thiên hạ truyền cho ấu tử mới có tám tuổi.

[4] Tấn thiên (殡天): Cách gọi uyển chuyển để chỉ cái chết của Hoàng đế.

Tân quân lên ngôi, lúc này triều đình cùng quận quốc mới yên ổn. Lưu Tảo lại phải chịu khúc chiết lần đầu tiên từ lúc nàng sinh ra đến nay.

Địa vị nữ nhi Vệ Thái tử lúng túng, không tiện ở lại trong cung. May mà lúc này, ngoại tổ mẫu của nàng dâng thư, khẩn cầu được mang hoàng nữ tôn về nhà nuôi nấng, trong triều thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, chấp thuận.

Ngoại tổ mẫu từ đó dưỡng dục Lưu Tảo, lần nuôi dưỡng này chính là mười năm.

Cho đến hôm nay.

Tháng tư đầu hạ, nhiệt độ ấm lên, hòe hoa nở rộ. Lưu Tảo bỗng nhiễm phong hàn, bệnh nặng một trận.

Phong hàn như sẽ truyền nhiễm, đến tháng tư, thiên tử trường cư cung cấm cũng nhiễm bệnh, mà bệnh tình hung mãnh, thuốc và châm cứu vô dụng, ngăn ngắn ba ngày, y quan cùng đại thần còn chưa kịp phản ứng, thiên tử liền bỏ lại quần thần cùng tôn thất mà đi.

Hoàng đế băng hà, bốn bể cùng bi ai, thành Trường An tràn ngập trong một mảnh bi thương. Theo lễ chế, thiên tử là thúc phụ của Lưu Tảo, nàng là con cháu, nên đi đến trước linh tiền, vì thiên tử chịu tang, nhưng mà trong cung lại như quên mất có người như nàng. Bất luận tôn thất tuổi cao đức trọng hay là quần thần ngồi ở vị trí cao, không một ai nhắc đến hoàng nữ tôn nuôi dưỡng ngoài cung, Lưu Tảo bị người tận lực lãng quên.

Đến tháng sáu nóng ẩm, hơi nóng tập kích, khô nóng không chịu nổi, Lưu Tảo cuối cùng cũng coi như từ trong cơn bệnh nặng thoát ra.

Một trận bệnh này, bệnh rất nặng, đầu tiên là phong hàn, sau đó là phát sốt, làm cho nàng cả ngày đều nằm trên giường. Trong phòng nàng tràn đầy mùi thuốc đắng chát, lại thêm trời nóng, nặng nề không ngớt.

Lưu Tảo đi ra cửa phòng, hóng mát bên dưới mái hiên.

Trước phòng của nàng, có một hồ nước nho nhỏ. Lúc chạng vạng, cốc phong phơ phất [5], cuối hạ khô nóng, đều bị thổi tan. Lá sen điền điền, thơm ngát nức mũi, chính là canh giờ nhẹ nhàng khoan khái nhất một ngày.

[5] Cốc phong (谷风): Gió từ khe núi thổi l.ên đỉnh núi.

Lưu Tảo ngồi trên một tấm bình.

Bình là ghế ngồi, so với giường nhỏ, chỉ cho một người ngồi được. Lúc này người ngồi đầy trên đất, Lưu Tảo bệnh nặng mới khỏi, ngoại tổ mẫu sợ địa khí ngấm vào người, sai gia nhân đem tấm bình này lên, cho nàng ngồi hóng mát.

Bên cạnh nàng, có một tỳ nữ tùy ý ngồi quỳ chân phía sau. Tỳ nữ lớn hơn nàng một chút, có mười sáu tuổi, đang nói với nàng những tin tức gần đây.

“Xương Ấp Vương vào kinh, các đại thần đều ra khỏi thành nghênh đón, nghe nói vừa vào cung, ở ngay trước linh tiền bệ hạ lên ngôi, làm tân Hoàng đế.”

Cung nhân năm đó sinh ra Lưu Tảo, Võ Đế đại hỉ, trọng thưởng cho nàng, ngoại trừ vô số ruộng tốt tiền tài, còn tại phố Thượng Quan có dinh thự. Phố Thượng Quan là nơi công khanh ở, bốn phía đều là quý tộc, vì vậy tin tức rất là linh thông.

Lưu Tảo đang ngắm nhìn hoa sen trong hồ, không quá để ý tỳ nữ đang nói cái gì.

Tỳ nữ cũng là nghe được từ phó phụ [6]. Nàng cẩn thận nhìn Lưu Tảo một chút, ngữ khí chần chờ: “Nghe nói Xương Ấp Vương giống như Thiếu quân vậy, cũng là con cháu của Võ Đế.”

[6] Phó phụ (仆妇): Vú già, đầy tớ già.

Lưu Tảo vẫn đang ngắm nhìn hoa sen trong hồ, nàng bệnh nặng hai tháng, nằm ở trên giường nhỏ, ngày ngày hướng về bốn vách tường tối tăm, thật vất vả mới có thể ra ngoài hóng mát, nàng chỉ muốn ung dung một chút.

Tỳ nữ nói xong, không nghe thấy Lưu Tảo đáp lại, thấy nàng lại nhìn hoa sen trong hồ, ngầm thở dài, trong mắt lộ ra thương hại.

Thân phận của Lưu Tảo không phải là bí mật gì, phó phụ trong nhà đều biết, bốn phía cũng biết rõ. Mọi người hơn nửa đều cho là nàng đáng thương, rõ ràng là huyết thống của Hán thất, lại lưu lạc dân gian, nuôi nấng trong tay thứ dân.

Lần này tiên đế băng hà, nàng vốn nên vào cung chịu tang, nhưng đúng lúc bị bệnh, mà trong cung lại không người hỏi đến, tựa như triệt để lãng quên nàng vậy. Này sợ là có người cố tình làm.

Lưu Tảo cũng cho là thế.

Nàng định lãng quên lời tỳ nữ đi, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời hạ xuống bên kia núi rồi, mây trên không bắt đầu nhiều lên.

Tỳ nữ lải nhải xong, lại tận tâm phụng dưỡng Lưu Tảo, thấy nàng nhìn trời, nhân tiện nói: “Thiếu quân vẫn cảm giác nóng bức sao? Đã là đầu tháng sáu, đã là tháng cuối cùng nóng bực rồi, Thiếu quân lại nhẫn nại thêm mấy ngày.” Nàng nói, cũng nhìn trời, hạ giọng nói, nói: “Nhìn trời, sợ là sắp mưa rồi.”

Mưa vào thời tiết này, mưa một trận, liền mát mẻ một trận.

Lưu Tảo ngồi đến mệt mỏi, giật giật thân thể, điều tiết tư thế ngồi một hồi.

Tỳ nữ ân cần nói: “Nếu Thiếu quân mệt mỏi, liền vào nhà đi thôi.”

Lưu Tảo lắc lắc đầu, muốn ngồi một lúc nữa.

Trước cửa, có một lão nhân chống gậy đi đến. Lưu Tảo trông thấy, đứng dậy.

Nàng so với nữ hài mười bốn tuổi bình thường muốn cao hơn không ít, lại bởi vì gầy gò, thân hình bị rút đến càng dài. Người đến là ngoại tổ mẫu của nàng, Lưu Tảo đi xuống mái hiên, muốn hành lễ.

Ngoại tổ mẫu đi nhanh hơn bình thường, âm thanh gậy chống, một hồi một hồi, tuy hiện ra già nua, nhưng có một loại sức mạnh không thể nào nói ra được.

Lưu Tảo đang muốn khom người chào, nhưng ngược lại bị một bàn tay bắt lấy.

Cánh tay ngoại tổ mẫu gầy gò, nắm chặt cổ tay Lưu Tảo, Lưu Tảo cảm thấy có chút đau.

“Con sắp phải hồi cung rồi.” Ngoại tổ mẫu nói.

Lưu Tảo ngẩn ra, con mắt ngoại tổ mẫu chưa bao giờ u ám như vậy, bà nói tiếp: “Hoàng Thái Hậu nhớ nhung, triệu con tức khắc vào cung. Đại thần tới đón con ở ngay tiền đình, không thể chậm trễ.”

Dứt lời, bà xoay người rời đi, ra hiệu Lưu Tảo đi theo.

Chuyện đến quá bất ngờ, Lưu Tảo cái gì cũng không biết. Nàng theo sau ngoại tổ mẫu, rập khuôn từng bước, trong lòng dần dần hoảng hốt. Hai chữ trong cung, trước nay chưa từng phóng đại trong lòng nàng.

Các nàng lặng im đi ra ngoài, một đường đi về cửa nhỏ tại tiền viện, ngoại tổ mẫu dừng chân, Lưu Tảo cũng dừng lại theo, nhìn về phía ngoại tổ mẫu.

Lão nhân gia giơ tay, sờ sờ gò má Lưu Tảo, cùng cánh tay gầy gò trơ xương lạnh lẽo nắm lấy cổ tay nàng lúc nãy không giống, Lưu Tảo cảm thấy được sưởi ấm cùng đau lòng. Ngoại tổ mẫu cẩn nhận nhìn nàng, khóe miệng có chút run động, trong đôi mắt khô khốc của bà ngấn lệ.

“Phải cẩn thận, cung đình hiểm ác, con phải biết tự bảo vệ mình.”

Lưu Tảo hỏi: “Con còn có thể trở về không?”

Nước mắt trong mắt ngoại tổ mẫu chấn động một chút, không nói gì, chỉ thu tay về, đẩy cánh cửa nhỏ kia.

Bên ngoài cửa nhỏ, hơn hai mươi giáp sĩ nắm kích đứng đó, có thứ tự đứng thành hai hàng, ở giữa đình viện là một nữ tử. Nữ tử một thân áo bào rộng thanh lịch, tóc vấn thành búi, cùng cả đình nghiêm trang này, hoàn toàn không hợp.

Nàng nghe thấy tiếng động đẩy cửa, xoay người nhìn sang.

Lưu Tảo cùng ngoại tổ mẫu đi tới. Ngoại tổ mẫu dừng lại trước người nữ tử, đem Lưu Tảo mang tới bên người, nhìn người quanh đình, cao giọng nói: “Đây chính là nữ nhi của Vệ Thái tử.”

Ánh mắt nữ tử rơi xuống trên người Lưu Tảo, nghe vậy khom người hành lễ: “Thần bái kiến Hoàng tôn.”

Nàng dẫn đầu, hơn hai mươi giáp sĩ kia, động tác nhất trí quỳ xuống, cùng hô to: “Bái kiến Hoàng tôn.”

Lưu Tảo chưa từng gặp trận chiến lớn như vậy, sắc mặt hơi trắng bệch. Ngoại tổ mẫu mở miệng nói: “Xin hỏi quân hầu là người phương nào?”

Nữ tử đối mặt Lưu Tảo, tựa như không phải trả lời ngoại tổ mẫu, mà là nói cho nàng nghe: “Thần Tạ Y, thiểm cư vị trí Thừa tướng.”

Lưu Tảo nghe vậy, không nhịn được nhìn Tạ Y vài lần. Làm quan đã không dễ, huống chi nàng lại là một nữ tử. Nàng có thể có địa vị cực cao, tất có chỗ bất phàm.

Lưu Tảo đang nhìn Tạ Y, Tạ Y cũng đang quan sát nàng.

Không giống Lưu Tảo thuần túy hiếu kỳ, ánh mắt Tạ Y mang theo đăm chiêu. Lưu Tảo lập tức nhớ tới việc vào cung, trong lòng lần thứ hai bất an.

Tạ Y thu hồi ánh mắt, nói: “Đã không còn sớm, mời Hoàng tôn theo ta vào cung.”

Bất luận là chức quan của nàng, hay là hơn hai mươi giáp sĩ cầm kích trong đình, đều tỏ rõ Lưu Tảo không hề có sức chống cự. Ngoại tổ mẫu nhắm mắt lại, không nói gì.

Lưu Tảo đi ra ngoài, nàng bước ra bước thứ nhất, bước chân nặng như không bước lên nổi. Nhưng nàng không có dừng lại, từng bước từng bước, đi về phía Tạ Y.

Tạ Y có vẻ rất hài lòng, chấp kích lang nàng mang đến tách ra một đường ở giữa, nhường ra cửa lớn phía sau, Lưu Tảo từ con đường này xuyên qua.

Đi tới trước cửa, nàng nghe thấy tiếng hai đầu gối chạm đất, còn có tiếng khẩn cầu của ngoại tổ mẫu: “Đây là con cháu của Võ Đế, là huyết thống của Hán thất, mong Thừa tướng chiếu cố nhiều hơn.”

Tiếng nói của lão nhân gia, thậm chí có chút run rẩy vì tuổi già, nhưng bà vẫn từng chữ từng chữ, rõ ràng đem mỗi một chữ, rõ ràng vào tai mọi người.

Lưu Tảo có thể cảm giác được, ngoại tổ mẫu nói con cháu của Võ Đế, cùng nữ nhi của Vệ Thái tử ý nghĩ không giống. Vệ Thái tử qua đời đã nhiều năm, liền rìa Hoàng vị còn chưa chạm tới, từ lâu đã không người kính nể. Mà Võ Đế tại vị năm mươi sáu năm, chinh phạt tứ phương, trục xuất bách gia, hùng tài đại lược, sặc sỡ vũ nội. Hắn khi còn sống, triều đình chư khanh, không người dám nói một chữ không; chiếu thư rời kinh, quận quốc không thể không cung kính nghe theo. Hắn băng hà nhiều năm, trong triều phân công đại thần, đều là lão thần hắn đề bạt.

Ngoại tổ mẫu nhắc đến Võ Đế, là muốn mượn uy thế cùng ân đức của Võ Đế, khẩn cầu Tạ Y chăm nom hoàng tôn.

Lưu Tảo để ý Tạ Y đi bên cạnh nàng, Tạ Y không có dừng bước, nàng ta thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không biến động, giáp sĩ phía sau cũng không có chút rung động nào, tựa như câu nói kia của ngoại tổ mẫu, chỉ là ảo giác của một mình Lưu Tảo.

Lưu Tảo bỗng nhiên nghĩ đến, lần đi này, không biết ngày nào có thể quay về. Nàng quay đầu lại, muốn nhìn ngoại tổ mẫu một chút, chấp kích lang tách ra hai bên lại sáp nhập thành hai hàng, chặn lại mất tầm mắt Lưu Tảo.

Nàng có thể nhìn thấy, chỉ có giáp trụ hiện ra hàn quang, tại mùa hè nóng bức này, làm cho đáy lòng nàng phát lạnh.

 

Mời các bạn mượn đọc sách Tạ Tướng của tác giả Nhược Hoa Từ Thụ.

Download

Tạ Tướng

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

Giới thiệu Tạ Tướng Tweet! Gần như chính là cố sự tiểu Hoàng đế gian khổ theo đuổi quyền thần. Lúc mới làm vua, Lưu Tảo bị quản chế khắp…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose