Stormy Persuasion ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

[toc]


Giới thiệu

Stormy Persuasion

ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


STORMY PERSUASION

Tác giả: Johanna Lindsey

Người dịch: Anh.dv

Thể loại: Lãng mạn 18+

Số chương: 52
 

Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.
 
Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.
 
Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.
 
Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.
 
Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.
 
Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã được dịch:

***

Judith Malory quỳ trước cửa sổ trong phòng ngủ mà cô chia sẻ với người chị họ Jacqueline, cả hai đều nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đổ nát phía sau dinh thự của Công tước Wrighton và những khu vườn sang trọng. Mặc dù trong hai cô gái trẻ thì Judith lớn hơn vài tháng tuổi, nhưng Jack, như cha cô đã đặt tên cô chỉ để làm phiền những anh vợ người Mỹ của mình, mới luôn là kẻ cầm đầu — thực ra, gọi là kẻ chủ mưu thì đúng hơn. Jack nói rằng cô ấy sẽ trở thành một kẻ phóng đãng, giống như cha cô ấy, James Malory. Jack cũng nói rằng cô ấy sẽ trở thành một tên cướp biển, giống như cha cô ấy. Jack nói rằng cô ấy sẽ trở thành một võ sỹ quyền anh bậc nhất. . . . Danh sách còn dài nữa. Judith đã từng hỏi cô ấy tại sao cô ấy không có bất kỳ mục tiêu nào để giống như mẹ mình, và Jack đã nhanh chóng trả lời: “Nhưng điều đó có gì là thú vị.”

Judith không đồng ý. Cô muốn trở thành một người vợ và một người mẹ, theo thứ tự đó. Và đó không còn là một mục tiêu xa vời nữa. Năm nay cô và Jacqueline đều tròn mười tám tuổi. Cô đã sinh nhật vào tuần trước và Jacqueline sẽ có sinh nhật của cô ấy sau vài tháng nữa. Vì vậy, cả hai đều sẽ có Mùa Lễ hội đầu tiên vào mùa hè, nhưng buổi ra mắt của Jacqueline sẽ diễn ra ở Mỹ thay vì Luân Đôn và Judith không nghĩ rằng cô có thể chia sẻ dịp này với người bạn thân nhất của mình. Nhưng Judith vẫn còn vài tuần để tìm ra cách để cô có thể thay đổi sự sắp xếp bất đồng này.

Con gái của hai người em trai nhà Malory, James và Anthony, những cô gái đã không thể tách rời nhau trong suốt thời gian dài họ có thể nhớ được. Và mỗi khi mẹ của họ đưa họ đến thăm hai người cháu họ Brandon và Cheryl tại dinh thự của tổ tiên công tước ở Hampshire, họ sẽ dành hàng giờ bên cửa sổ này với hy vọng sẽ lại nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ phát ra từ đống đổ nát. Đêm lần đầu tiên họ nhìn thấy nó thật thú vị, họ không thể kìm lòng được.

Kể từ đó, họ chỉ nhìn thấy ánh sáng vào hai dịp khác. Nhưng vào thời điểm họ nắm lấy những chiếc đèn lồng và chạy băng qua bãi cỏ rộng lớn để đến ngôi nhà cũ, bỏ hoang ở khu đất lân cận, thì ánh sáng đã biến mất.

Tất nhiên, họ phải nói với cháu họ Brandon Malory về điều đó. Cậu ấy trẻ hơn họ một tuổi, nhưng dù sao thì đó cũng là nhà của cậu ấy và họ đang đến thăm. Tước hiệu và gia sản của Công tước Wrighton đã được chuyển cho cậu ấy thông qua mẹ của cậu, Kelsey, người đã kết hôn với Derek, anh họ của hai cô gái. Cha mẹ cậu đã quyết định chuyển đến đó khi Brandon được sinh ra, vì vậy cậu lớn lên sẽ nhận thức được địa vị và tầm ảnh hưởng của mình. May mắn thay, trở thành một công tước đã không làm hỏng cậu ta.

Nhưng Brandon thực sự chưa bao giờ tự mình nhìn thấy ánh sáng đó, vì vậy cậu không có chút hứng thú nào với buổi canh thức đêm nay hay bất kỳ đêm nào khác. Cậu hiện đang ở phía bên kia của căn phòng và mải mê dạy em gái của Judith, Jaime, chơi huýt sáo. Bên cạnh đó, mới bước sang tuổi mười bảy, Brandon trông giống một người đàn ông hơn là một cậu bé, và không ngạc nhiên khi giờ đây cậu ta quan tâm đến các cô gái hơn là những con ma.

“Bây giờ cháu đã đủ lớn để được nói cho điều Bí mật chưa?” Em gái của Brandon, Cheryl, hỏi từ cánh cửa mở vào phòng hai người cô họ.

Jaime Malory nhảy lên khỏi chiếc bàn nhỏ và chạy đến chỗ Cheryl, nắm lấy tay cô bé và kéo cô ấy về phía trước trước khi quay sang chị gái của mình, Judith. “Cô ấy được rồi. Em bằng tuổi cô ấy khi chị nói với em.”

Nhưng chính Jacqueline đã trả lời, chế giễu người em họ của mình, “Đó chỉ là năm ngoái thôi, mèo con. Và không giống như em, Cheryl thực sự sống ở đây. Nói với con bé đi, Brand. Nó là em gái của cậu. Nó phải hứa sẽ không bao giờ tự mình điều tra và cậu phải đảm bảo rằng con bé sẽ giữ lời hứa”.

“Điều tra ư?” Cheryl nhìn hai người cô họ lớn tuổi hơn của mình, những người đã từ chối cho cô bé biết bí mật của họ trong nhiều năm qua. “Làm sao cháu có thể hứa nếu cháu không biết mình đang hứa gì chứ?”

Judith nói, đồng tình với Jacqueline. “Hãy hứa trước. Jaime cũng phải làm vậy, và con bé thậm chí còn không sống ở đây. Nhưng cháu phải hứa, và nếu không có lời hứa, chúng tôi sẽ kết thúc việc lo lắng cho cháu. Cháu sẽ không muốn điều đó đâu, phải không?”

Cheryl suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu. “Cháu hứa.”

Judith thúc cùi trỏ ra hiệu cho Jacqueline, và Jack không làm cô thất vọng, khô khan nói, “Cháu có một con ma của một người hàng xóm. Anh ta sống ở nhà bên cạnh”.

Cheryl bật cười khúc khích nhưng dừng lại khi cô nhận thấy Judy và Jack đang không cười. Cô bé mở to mắt hỏi, “Thật không? Hai người đã thấy nó rồi à?”

“Khoảng năm năm trước, bọn tôi đã trông thấy nó,” Judith nói.

“Judy thậm chí còn nói chuyện với nó,” Jacqueline nói thêm.

“Nhưng Jack đã nhìn thấy ánh sáng đầu tiên, từ chính cửa sổ này. Vì vậy, chúng tôi thấy cần phải đi tìm hiểu. Chúng tôi luôn nghĩ rằng ngôi nhà cổ chắc đã bị ma ám. Và chúng tôi đã đúng!”

Cheryl chậm rãi đi về phía trước và tham gia cùng họ bên cửa sổ để nhìn thoáng qua về ngôi nhà cũ kỹ mà cha mẹ cô đã phàn nàn về hơn một lần. Cô thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy ánh sáng nào. Cô gần như không dũng cảm như những người họ hàng của mình. Nhưng dưới ánh trăng, cô có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng của trang viên rộng lớn, cũ kỹ đã đổ nát từ lâu trước khi bất kỳ người nào trong số họ được sinh ra, một cái bóng to lớn, tối tăm, đáng sợ. Rùng mình, cô quay lại và nhanh chóng đến chỗ anh trai để được bảo vệ.

“Có thật mọi người đã vào trong ngôi nhà đó không?” Cheryl hỏi.

“Tất nhiên là bọn tôi đã vào đó,” Jack nói.

“Nhưng tất cả chúng ta đã được cảnh báo là không nên vào đó!”

“Chỉ vì nó nguy hiểm với quá nhiều ván sàn bị vỡ, tường đổ nát và rất nhiều mái nhà sắp sập. Và mạng nhện. Mạng nhện ở khắp mọi nơi. Judy và tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để gỡ chúng ra khỏi mái tóc của bọn tôi vào đêm hôm đó”.

Đôi mắt mở to hơn một chút, Cheryl nói, “Cháu không thể tin được mọi người đã thực sự vào trong đó và còn vào ban đêm nữa chứ.”

“Chà, bọn tôi có thể làm cách nào khác để tìm ra kẻ xâm phạm? Bọn tôi còn chưa biết đó là ma.”

Cheryl nói: “Mọi người nên nói với cha cháu về việc đã nhìn thấy ánh sáng.”

“Nhưng điều đó chẳng vui chút nào,” Jack chỉ ra.

“Vui ư? Các cô không cần phải giả vờ can đảm như vậy chỉ vì cha của các cô là như vậy.” Khi hai cô gái lớn hơn bắt đầu cười, Cheryl nói, “Vậy mà các cô đã giấu cháu? Lẽ ra cháu phải biết điều đó!”

Jacqueline cười toe toét với cô bé. “Cháu có thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ giữ bí mật với cháu suốt ngần ấy năm chỉ để kéo chân cháu không? Cháu muốn biết và bây giờ chúng tôi cuối cùng cũng nói với cháu. Nó vô cùng thú vị”.

“Và chỉ có một chút sợ hãi,” Judith nói thêm.

“Và thật điên rồ,” Cheryl nhấn mạnh.

Jack khịt mũi. “Nếu chúng tôi để những thứ như vậy ngăn cản chúng tôi, chúng tôi sẽ chẳng còn gì là vui vẻ nữa. Và chúng tôi đã có vũ khí. Tôi đã lấy một cái xẻng làm vườn”.

“Và tôi đã cầm theo chiếc kéo của mình,” Judith nói thêm.

Cheryl đã luôn ước mình dũng cảm như hai người này. Lúc này cô bé rất vui vì mình đã không như vậy. Họ đã nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy một kẻ lang thang, nhưng thay vào đó, họ đã tìm thấy một con ma. Thật ngạc nhiên khi đêm đó tóc họ không hề bị bạc trắng, nhưng mái tóc vàng của Judy vẫn lốm đốm màu đồng chứ không phải màu xám, và tóc của Jack thì vẫn vàng như cha cô ấy vậy.

“Chúng tôi không thể biết ánh sáng phát ra từ đâu khi chúng tôi bước vào căn nhà đêm hôm đó. Jack nói. “Vì vậy, chúng tôi đã chia nhau ra.”

“Tôi đã tìm thấy anh ta trước,” Judy nói, tiếp tục câu chuyện. “Tôi thậm chí không chắc anh ta đang ở phòng nào. Tôi không nhận ra ánh sáng cho đến khi tôi mở cánh cửa. Và anh ta ở đó, lơ lửng giữa phòng. Và không quá vui mừng khi gặp tôi. Tôi đã nhanh chóng nói với anh ta rằng anh ta đang xâm phạm. Anh ta nói với tôi rằng tôi mới là kẻ xâm phạm, rằng ngôi nhà là của anh ta. Tôi đã nói với anh ta rằng ma không thể sở hữu một ngôi nhà. Anh ta chỉ duỗi tay ra, chỉ ra phía sau tôi và bảo tôi tránh ra. Anh ta hơi gay gắt. Anh ta dường như gầm gừ với tôi nên tôi đã quay lại định bỏ đi.”

“Và đó là lúc tôi đến,” Jack nói. “Chỉ để nhìn thấy lưng anh ta khi anh ta lướt đi. Tôi gọi anh ta đợi đã, nhưng anh ta không làm vậy. Anh ta chỉ gầm lên, ‘Ra ngoài, cả hai người!’ – quá lớn đến mức làm rung chuyển xà nhà, hoặc những gì còn lại của chúng. Chúng tôi đã chạy ngay ra khỏi đó. Nhưng chúng tôi chỉ quay trở lại biệt thự được nửa đường thì nhận ra rằng anh ta không thể thực sự làm chúng tôi bị thương. Và chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội để giúp anh ta đi tiếp. Vì vậy, chúng tôi đã quay lại và tìm kiếm từng phòng, nhưng anh ta đã biến mất.”

“Các cô muốn giúp anh ta sao?” Cheryl nghi ngờ hỏi.

“Chà, Judy đã muốn vậy.”

Cheryl nhìn chằm chằm vào người lớn hơn một chút trong hai người cô họ của mình. “Tại sao?”

Judith nhún vai lảng tránh, nói: “Anh ta là một chàng trai trẻ đẹp trai. Chắc hẳn anh ta chỉ mới hai mươi hoặc hơn một chút khi anh ta chết. Và anh ta có vẻ rất buồn khi tôi lần đầu tiên phát hiện ra anh ta, trước khi anh ta chú ý đến tôi và tỏ ra hiếu chiến và bảo vệ ngôi nhà đổ nát của anh ta”.

“Và bởi vì cô ấy đã phải lòng con ma vào đêm đó,” Jack nói thêm với một lời chế nhạo.

Judith thở hổn hển. “Em không có!”

“Em có!” Jack trêu chọc.

“Em chỉ muốn biết điều gì đã khiến anh ta trở thành một hồn ma. Đó hẳn là một điều gì đó khá bi thảm và đáng sợ, nếu như mái tóc của anh ta trở nên bạc trắng trước khi chết”.

“Tóc trắng ư?” Cheryl nói với đôi mắt sáng rực. “Vậy thì anh ta phải già rồi.”

“Đừng ngốc nghếch thế.” Jacqueline nhắc nhở. “Chị dâu Danny của tôi có mái tóc bạc trắng, phải không nào? Và chị ấy cũng trẻ như chúng tôi bây giờ khi chị ấy gặp Jeremy”.

“Đúng,” Cheryl đồng ý, sau đó hỏi Judith, “Lúc đó anh ta có thực sự đẹp trai không?”

“Rất đẹp, cao và có đôi mắt xanh đậm đáng yêu sáng như ngọc lục bảo — và cháu không dám đi tìm anh ta đâu, nếu không có chúng tôi,” Judy nói thêm, nghe có vẻ gần như ghen tị.

Cheryl cáu kỉnh, “Cháu không dám hay tò mò như hai người. Cháu không có mong muốn gặp một con ma, cảm ơn cô rất nhiều.”

“Tốt thôi, vì anh ta dường như cũng có sức mạnh ma thuật, hay cháu không nhận thấy rằng mái nhà đã được sửa chữa?”

Cheryl thở hổn hển. “Bởi một con ma sao sao?”

“Còn ai nữa?”

“Không, cháu không nhận thấy. Phòng của cháu ở phía bên kia của ngôi nhà.”

“Cháu có nhận thấy,” Brandon lên tiếng. “Và cháu chưa bao giờ thấy công nhân ở đó để giải thích điều đó, nhưng mái nhà chắc chắn đã được sửa chữa gần đây.”

“Tôi hy vọng cháu không chỉ ra điều đó cho cha của cháu đấy chứ?” Jacqueline nói.

“Không, nếu cháu làm vậy, cháu sẽ phải nói cho cha biết điều Bí mật và cháu sẽ không vi phạm lời hứa.”

Jacqueline cười rạng rỡ với cậu. “Tôi biết chúng tôi có thể tin tưởng vào cháu mà, Brand.”

“Bên cạnh đó, Cha càu nhàu bất cứ lúc nào ai đó nhắc đến ngôi nhà cũ đó. Cha bực mình vì không thể phá bỏ nó. Cha đã cố gắng mua nó để có thể phá bỏ nó, nhưng chủ sở hữu cuối cùng là một phụ nữ tên Mildred Winstock và bà ta chỉ đơn thuần là thừa kế nó, bà ta chưa bao giờ sống trong đó. Và không có gì lạ, với một con ma đang cư trú. Nó thực sự trống rỗng kể từ thời ông cố của cháu, điều này có thể giải thích tình trạng đổ nát của nó. Nhưng sau đó, cháu sẽ nói cho các cô biết tại sao ông ấy lại xây dựng nó và ông ấy đã giao nó cho ai”.

“Cho ai?” Cheryl hỏi.

“Điều đó không dành cho đôi tai non trẻ của em,” Brandon trả lời.

“Tình nhân của ông ấy?” Cheryl đoán.

Judith đảo mắt nhìn người cháu họ nhỏ của mình và thay đổi chủ đề. “Thật đáng kinh ngạc là nơi này cũng không rơi vào tình trạng hoang tàn, trống trải qua 5 thế hệ”.

“Không hoàn toàn hoang tàn,” Brandon trả lời. “Một khoản thừa kế của công tước đã trả tiền để duy trì một đội ngũ nhân viên tối thiểu ở đây để ngăn điều đó xảy ra. Nhưng Cha không thể tìm thấy hồ sơ nào về việc Quý bà Winstock đã để lại đống đổ nát cho ai khi bà ấy qua đời, vì vậy chúng cháu bị mắc kẹt với việc nó đang ở sân sau nhà chúng cháu.”

Tuy nhiên, Derek đã trồng cây và bụi rậm dọc theo ranh giới điền sản để che khuất tầm nhìn của ngôi nhà cũ nát, để mọi người có thể tận hưởng khu vườn của công tước mà không phải nhìn vào cảnh chướng mắt đó. Nhưng những cái cây không cản tầm nhìn của ngôi nhà cổ từ các tầng trên của dinh thự công tước.

Judith thở dài khi cô rời khỏi cửa sổ. “Được rồi, mọi người, đã đến lúc tôi và Judy đi ngủ, vì vậy có lẽ hai người cũng nên đi ngủ. Chúng tôi phải trở lại London vào sáng mai.”

Ngay sau khi hai người cháu họ rời khỏi phòng, Jacqueline nói, “Em đã mong đợi điều gì vậy? Họ đã không nhìn thấy hồn ma như chúng ta đã từng gặp.”

Judith thở dài. “Ồ, việc Cheryl thiếu bản chất phiêu lưu không làm em ngạc nhiên. Derek và Kelsey giữ con bé quá kỹ lưỡng ở đây, trong khi chị và em đã lớn lên ở London.”

“À, vậy cái thở dài đó là do chúng ta không nhìn thấy ánh sáng trong chuyến thăm này à? Chúng ta có thể đi tìm kiếm trong đống đổ nát đó tối nay nếu em muốn.”

“Không đâu, con ma chỉ lộ diện với chúng ta một lần. Em khá chắc rằng giờ đây anh ta đã ẩn náu khi chúng ta xâm nhập địa phận của anh ta lần nữa. Thật đáng tiếc,” Judith nói với một tiếng thở dài khác.

Jacqueline ném một cái gối vào cô. “Đừng nghĩ vơ vẩn tới một con ma. Em có nhận ra anh ta không phải là loại sắp kết hôn không hả?”

Judith phá lên cười. “Vâng, em không gặp khó khăn gì khi nhận ra điều đó.”

“Tốt, vì sẽ khá khó khăn để có được nụ hôn từ anh ta, ít hơn là một cú nhào lộn đẹp mắt.”

Judith nhướng mày. “Lộn nhào ư? Em tưởng chị đã loại bỏ một kẻ phóng đãng khỏi danh sách của mình vào năm ngoái rồi chứ?”

“Cắn lưỡi đi. Chị sẽ chỉ lấy một tờ từ cuốn sách của chị họ Amy của chúng ta và không nhận câu trả lời — khi chị tìm thấy chương cho mình. Và khi chị làm vậy, trời giúp anh ta. Người đàn ông sẽ không biết điều gì đã đánh vào anh ta,” Jacqueline nói thêm với một nụ cười quỷ quyệt.

Mời các bạn đón đọc Stormy Persuasion của tác giả Johanna Lindsey & Anh.dv (dịch).

Download

Stormy Persuasion

ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Bookmark (0)
ClosePlease login

FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF [toc] Giới thiệu Stormy Persuasion ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI Tweet! STORMY PERSUASION Tác giả: Johanna Lindsey Người dịch: Anh.dv Thể loại: Lãng mạn 18+ Số chương: 52…

Bookmark (0)
ClosePlease login

Trả lời