Rong Biển ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI

Rong Biển ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

[toc]


Giới thiệu

Rong Biển

ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


Nhà giáo, nhà văn Đào Quang Mỹ, bút hiệu Hoài Mỹ, chủ nhiệm bán nguyệt san Ngàn Thông đã được Chúa gọi về nhà Cha ngày 22 tháng 7, 2018 tại Orange County, California, Hoa Kỳ.

Nhà văn Hoài Mỹ có nhiều tác phẩm được in trong Tủ Sách Tuổi Hoa và Tủ Sách Ngàn Thông, như Đèn Khuya, Triền Dốc, Linh Hồn Tượng Đá, Dưới Mái Gia Đình, Trở Về Tâm Tư… Khi viết loại văn vui nhộn, nhà văn Hoài Mỹ ký bút hiệu Thạch Thủ.
Ngàn Thông là bán nguyệt san ra đời vào thập niên 70 tại miền Nam Việt Nam, phục vụ độc giả thuộc lớp tuổi nối tiếp độc giả bán nguyệt san Tuổi Hoa. Nhóm chủ trương bán nguyệt san Ngàn Thông là các giáo sư trường trung học Nguyễn Bá Tòng, Sài Gòn: Bùi Văn Chúc (Quyên Di), Đào Quang Mỹ (Hoài Mỹ), Lê Quang Bảng (Đình Bảng), Tăng Vĩnh Lộc (Thái Bắc); có thêm sự cộng tác của nhạc sĩ Hoàng Kim Quý (Hoàng Quý) và Dương Đức Nghiêm. Họa sĩ chính của Ngàn Thông là ViVi Võ Hùng Kiệt. Bảo trợ tài chánh cho bán nguyệt san Ngàn Thông là giáo sư trường Nguyễn Bá Tòng Đoàn Văn Thơm.
Chào tiễn biệt nhà văn Hoài Mỹ. Hẹn gặp nhau trong Nước Trời.

***

Ngọn gió từ hướng tây đem vào đất liền những tiếng động triền miên của biển cả.

Tiếng sóng rì rào càng làm tăng thêm vẻ hoang tịch.

Ngồi dưới gốc cây, Trâm đưa mắt nhìn mong lung trong khoảng không. Chung quanh nàng những chiếc lá vàng không ngừng rơi. Trời về chiều, gió thổi nhẹ, mây bay bay và ánh nắng hiền hoà yếu ớt như đang chết lịm. Ngồi một lúc thật lâu, rồi như muốn xua đuổi những ý nghĩ mù đen, Trâm đứng lên, trút bỏ đôi giầy vải, cầm trên tay rồi cắm đầu chạy. Những bước chân nhỏ bé của nàng in hằn trên cát. Lên đến một đỉnh đồi, Trâm dừng lại, thở dồn dập; lưng tựa vào một hàng rào thoai thoải . Ngôi trường trung học của tỉnh lỵ hiện ra trước mắt nàng; tuy xa cả gần cây số nhưng Trâm vẫn nhận ra màu đỏ của mái ngói, màu vàng nhạt của vách tường và những bóng râm của hàng cây phi lao…

Dĩ vãng sống dậy – nào những giờ cắm cúi trên những trang sách, những phút miệt mài cho ngòi bút chạy trên mặt giấy tinh nguyên – nào những giờ ra chơi học trò đùa giỡn giữa những tiếng cười, tiếng nói chất ngất hồn nhiên và tươi trẻ – nào những dịp tất niên trình diễn văn nghệ vui như mở hội – nào những buổi phát thưởng cuối năm học trang trọng trong nỗi hồi hộp thích thú và trong niềm vui lâng lâng của bao con tim – nào những khuôn mặt dấu ái của những nhỏ bạn thân thiết như ruột thịt – Ôi tất cả đã xa vời! Tuy nhiên dấu vết dĩ vãng tô đậm nét nhất trong tâm tưởng của Trâm vẫn luôn luôn là hình ảnh thần thánh của cô giáo Việt văn Trang Dung với những giờ bình thơ:

Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu

Nhẩy bằng chân chim trên dòng suối cạn

Ấy là em trên đường đi buổi sáng

Trăng ở môi và gió ở trong hồn

Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng

Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi

Trâm tưởng chừng giọng ngâm êm ái của cô Trang Dung còn đang văng vẳng bên tai; đôi mắt huyến mơ của cô không khác gì ánh nhìn của một người con gái đang thời mới lớn ngồi nhìn vu vơ vào một buổi chiều có gió lành lạnh và mưa thu lất phất bay; tóc của cô xoã xuống che nửa khuôn mặt, vẽ nét thần thoại . Ở dưới, những bàn, những ghế cũng như đang lắng nghe – học trò thì khỏi nói, đã hoàn toàn bị thu hút vào một thế giới thần tiên . Ở lứa tuổi 15-17, đứa nào chả thích thơ và nhạc, những chất liệu ngà ngọc đưa hồn người vào mộng…

Trâm biết những bài thơ mà cô Trang Dung ngâm trong lớp hầu hết đứa nào cũng có chép trên những tờ giấy xanh, giấy hồng được tô điểm và giữ gìn cẩn thận, sạch sẽ hơn nhiều lần những cuốn sách, cuốn vở bài học, bài làm, thế mà những học trò con gái mới lớn như Trâm vẫn chơi vơi trong tiếng ngâm huyền hoặc của cô Trang Dung….

Nhưng, đã gần một năm nay Trâm bị ném ra khỏi thế giới của những tà áo trắng, bị đuổi ra khỏi bóng mát của tuổi học trò thơ mộng để dấn thân vào cuộc đời gai lửa . Tuy nhiên không một động lực, một ngọai cảnh nào có thể làm nhạt nhòa được quãng thời gian đẹp nhất và thi vị nhất đời người đó. Cuộc sống càng sỏi đá, dĩ vãng lại càng sinh động trong Trâm . Những khi buồn nản, chán chường, những khi tủi cực, uất nghẹn, Trâm lại chạy đến đây, trên ngọn đồi này, nhìn về mái trường xưa, nơi đã sáng tạo cho nàng biết bao mộng đẹp, đã cho nàng những ngày tháng để đời, đã dệt cho nàng những ước nguyện diễm tuyệt – như để tìm lại bóng mát – như để xoa dịu những dấy động nghẹn ngào – như để sưởi ấm những cô đơn đông giá – đồng thời như để chạy trốn những cằn cỏi của thực tế….nhưng cũng để rồi – lần nào cũng vậy – nàng ôm mặt trong bàn tay cho ràn rụa nước mắt. Vì tất cả đã xa rời tầm tay, biến hình thành ảo tượng, ray rứt những nuối tiếc ngút ngàn trong Trâm….

Trâm lau vội dòng nước mắt trên má khi bất chợt nhận ra trời sầm tối lại, mây đen kết tụ vần vũ . Một vài làn chớp lóe trên màn trời màu xám. Tiếng sóng biển vọng về như gào thét. Trâm lao người xuống triền dóc.

Trời sắp đổ mưa . Những trận mưa miền duyên hải thường bất chợt, dữ dội vã kéo dài . Trâm thoáng hối hận là mình đã lang thang quá lâu ra tận đây . Bộ mặt gay đỏ vì rượu, tiếng hét dã thú của người cha nổi dậy, đuổi theo Trâm khiến nàng cuống quít bước chân, nhiều lần đã chực ngã . Mặt cát lún sâu, như muốn níu chân nàng lại; những sườn đồi như cao vút lên, nối nhau trùng điệp. Trâm vẫn chạy . Hơi thở như tắt nghẹn trong lồng ngực . Tâm trí Trâm thầm thì lời van xin khẩn khoản – xin trời hãy khoan mưa cho con về tới nhà trước đã, kẻo nếu thấy con bị ướt, biết được con ra tận đây chơi, thế nào cha con cũng đánh con tàn nhẫn, mẹ con cũng nhiếc móc con thậm tệ . Xin trời thương con…Lạy trời…lạy trời…đừng mưa vội…..đừng mưa …….. Gió thổi mạnh, ào ào như muốn vật ngã mọi vật . Mưa rơi ập xuống. Trâm vẫn lao mình hối hả . Nàng thật nhỏ bé giữa không gian tối đen . Nàng không còn thấy gì trước mắt, trên mặt đất. Mưa quất mạnh trên thân thể gầy guộc của nàng, rất buốt như những làn roi tới tấp từ tay cha nàng giáng xuống đầu, xuống cổ hay bất cứ nơi nào trên người nàng . Hiện tại báo trước cho Trâm biết lát nữa đây khi vừa bước vào nhà với bộ quần áo ướt sũng, tóc tai rối bời, nàng cũng sẽ phải lãnh nhận những vết tím bầm bởi những trận đòn giữa cơn say của cha nàng . Giờ này, ông Thịnh, cha nàng chắc hẳn đang ngất ngưởng bên chai rượu, mẹ nàng đang chịu dằn vặt trong những tiếng chửi bới tục tằn của người chồng và đớn đau trong cơn suyễn kinh niên . Biết vậy nhưng Trâm vẫn chuyễn vận đôi chân thật nhanh cho mau về tới nhà . Mưa rơi mỗi lúc một mạnh – như những ngày có bão biển . Tiếng sét nổ rền vang trên trời . Những tia chớp liên tiếp thi nhau rạch những làn sáng chói giữa không gian đen đặc . Gió rít lên, thỉnh thoảng xoay tròn trên mặt đất hay trên những rặng phi lao tơi tả . Đầu cúi thấp, hai tay ôm đôi giày vải, Trâm lao về đằng trước, bất kể những hiểm nguy đang vây bủa chung quanh . Quần áo dính vào da thịt gây những tiếng sột soạt sau mỗi bước chân, mỗi cử động vung tay của Trâm . Nàng chỉ thấy thật lơ mơ mặt đất loang loáng nước. Bỗng chân nàng bị hụt hẫng vì một hố sâu , Trâm ngã nhoài người trong vũng bùn . Choáng váng, nàng đưa tay quờ quạng tìm đôi giầy vải . Nước bùn đen nghịt khiến nàng không nhìn rõ vật gì . Trâm hốt hoảng, cuống quít như điên dại . Quay bên phải, bên trái rồi nàng nhoài người trên vũng bùn để tìm kiếm, nhưng vô vọng . Mỗi lần sấm chớp, ánh sáng lóe lên, là một lần Trâm mở căng mắt trên màu đen . Nàng nấc lên thành tiếng, buông thỏng người trên bờ hố – Trời ơi sao tôi khổ thế này, có ai cứu tôi không…lạy trời, thương con…..Lạnh, mệt và sợ tạo những cơn rùng mình chạy trên khắp thân thể Trâm . Nước mắt hòa trong nước mưa mằn mặn ở đầu môi nàng . Bàn tay tê cứng ôm lấy mặt . Tóc kết thành bím, xõa xuống . Một hình ảnh cô đơn tuyệt đối . Nhưng nào ai biết, ai thương cảm Trâm, người con gái 17 tuổi đầu bất hạnh giữa lòng đời, trong gia đình . Trâm uể oải đứng lên; nước mắt vẫn chảy trên mặt . Nàng không chạy nữa, lững thững đi, héo uá như một tàu lá sau cơn giông . Nỗi tuyệt vọng đem nàng tới chổ sẵn sàng đón nhận tất cả hậu quả, gần như chai lì trước những đớn đau đón chờ và trong cả những nghẹn ngào hiện hữu . Gió đổi chiều, xoay làn mưa ra hướng biển Trâm nhận ra mình đang bước trên con đường mòn, con đường dẫn vào một khu rừng âm u cây cỏ mà những người đàn bà vùng này hay vào kiếm củi đem ra chợ bán vào những ngày biển động họ không theo chồng ra khơi đánh cá được . Trâm bỏ đường mòn tìm ngõ tắt về nhà . Đang thất thểu đi bỗng một tiếng gọi trộn lẫn trong mưa làm Trâm giật nẩy mình:

– Trâm! Trâm!

Nàng nhìn quanh quất. Không một bóng người . Mấy căn nhà trơ trọi đứng co mình trong cơn bão . Trâm nghĩ mình đã nghe nhầm, lại lầm lũi bước. Nhưng tiếng gọi lại vang lên, cấp bách hơn:

– Trâm! Trâm!

Trâm chớp chớp làn mi cho nước tràn khỏi mắt để nhìn rõ cảnh vật trước mặt, nhưng vẫn không thấy một sinh vật nào . Trâm rùng mình nghĩ tới những chuyện ma quái, nhất là tin đồn cách đây tuần lể một thanh niên thất tình tự tử ngòai bãi biển . Nàng vừa định cất bước chạy thì cánh cửa của một căn nhà đối diện xịch mở; ánh đèn bên trong hắt ra làm nàng chóa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy được mờ mờ một bóng đen đứng ở giữa vùng ánh sáng quơ tay vẫy vẫy . Như bị vô thức đưa đẩy, Trâm bước tới – như một cái máy . Khi Trâm đến gần nơi, bóng đen chạy ra lôi tay nàng vào . Sự đụng chạm làm Trâm chòang tỉnh, ngơ ngác không hiểu hành động của mình .
 

Mời các bạn đón đọc Rong Biển của tác giả Hoài Mỹ.

Download

Rong Biển

ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF [toc] Giới thiệu Rong Biển ebook PDF-EPUB-AWZ3-PRC-MOBI Tweet! Nhà giáo, nhà văn Đào Quang Mỹ, bút hiệu Hoài Mỹ, chủ nhiệm bán nguyệt san Ngàn…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close