Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Giới thiệu

Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường




Bạn đang đọc truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng

Một người qua đường Đinh thuộc hàng ngũ “ba không”, không bàn tay vàng, không có không gian, không có hệ thống.

Một người qua đường không được tính là người qua đường Giáp, vô vị, bình thường vô cùng.

Mạnh Kiều xuyên vào trong một tác phẩm văn học những năm bảy mươi, hóa thân thành một nữ thanh niên trí thức đi về nông thôn.

Tại thời đại thiếu thốn vật chất, cô ấy gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Vai không thể chịu, tay không thể nâng; rất nhanh đã bị nhận danh hiệu là hạng ăn ngon lười làm.

Lười làm thì cô ấy nhận. Thế nhưng còn ăn ngon? Vậy thì cũng phải có ăn đã!

Ở đây ngày ngày dùng quả nước, cô ấy vô cùng nhớ nhung cơm trắng, thịt nướng, gà nướng… Mỗi đêm cô ấy đều chảy nước miếng trong mơ…

***

Đã ba ngày rồi Mạnh Kiều chưa ăn được cơm no.

Cô ấy không còn sức lực nào nên chỉ nằm trên giường, kinh ngạc nhìn lên nóc nhà cũ nát rồi ngẩn người.

Ván giường cứng quá, cấn đến độ cô ấy thấy đau cả eo.

Ba ngày trước cô ấy không cẩn thận ngã một cái, không hiểu sao lại đến tận đây, xuyên vào người một nữ thanh niên trí thức trùng tên trùng họ với cô ấy.

Ngày đầu tiên, lúc cô ấy mở mắt ra thì đầu có hơi choáng váng, không ăn không uống nằm yên một ngày.

Ngày thứ hai, đội ngũ y tế của thôn đến thăm cô ấy, nói trán cô ấy không có việc gì, sẽ không ảnh hưởng đến việc tham dự vào lao động nông nghiệp.

Lao động gì? Cô ấy nhắm chặt mí mắt không biết gì hết.

Có thanh niên trí thức bê tới một bát cháo có thể nuôi cả cá trong đó, cô ấy liếc mắt một cái rồi sau đó vô cùng có chí khí tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Ngày thứ ba, cuối cùng cô ấy cũng tiếp nhận được hiện thực.

Cô ấy đói bụng đến phát hoảng, sau khi đứng dậy từ trên giường thì lục cả nửa ngày cũng không tìm được đồ ăn, đành phải tiếp tục nằm như xác chết.

Chạng vạng tối, nhóm thanh niên trí thức đều đã tham gia lao động về.

Cô ấy trông mong ngồi canh trước bàn ăn, cuối cùng cũng đợi được đến giờ ăn cơm.

Một nồi cháo lớn, một bàn nước nấu củ cải trắng, một bàn màn thầu bị dính màu đen.

Trong chớp mắt, cô ấy giật mình ngơ ngẩn cả người.

“Thanh niên trí thức Mạnh, cơ thể của cô đã khá hơn chưa?” Người mở miệng chính là Đội trưởng Dương Hiểu Đông.

Ngày đầu tiên cô ấy bước vào Bách Trượng Ao này đã ngã sấp xuống ruộng, hình như còn bị rơi không hề nhẹ, trên trái nổi cục u lớn, sau khi tỉnh lại thì cả người đều mơ hồ.

“Ừm, đã tốt hơn nhiều rồi.” Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Dương, còn có gì ăn không?”

“Đều ở chỗ này rồi, nhanh đến ăn đi.” Vừa nói anh ấy vừa cầm lấy màn thầu, những thanh niên trí thức khác cũng bắt đầu hành động.

Mọi người đã làm việc cả một ngày, sắp đói chết rồi.

Nhìn thấy màn thầu trong mâm sắp hết đến nơi, Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt cầm lấy một cái nhét vào trong miệng.

Sau khi nhai được hai cái thì không nhịn được nhíu mày.

Cái màn thầu này vỏ ngoài rất thô ráp, cảm giác nhai mỏi nhừ.

Nhưng cô ấy đã đói đến mức không để ý được gì khác, cắn màn thầu vào miệng rồi cầm chén đi lấy một bát cháo, bắt đầu ăn như hổ đói.

Sau khi ăn xong thì bị người ta sai đi rửa chén.

Cô ấy bất đắc dĩ cầm theo thùng nước đi đến bên giếng, nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ buộc dây thừng đặt bên cạnh giếng.

Mặc dù chưa từng múc nước giếng nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng đã nhìn qua trên ti vi, nên cô ấy học theo cầm thùng gỗ ném xuống giếng rồi kéo dây thừng lên.

Sau đó thì xách lên nhìn, trống không.

Lại thử mấy lần vẫn là như thế, không múc được nước.

Một thanh niên trí thức đang chuẩn bị cọ nồi nhìn thấy Mạnh Kiều vác thùng không quay về thì sầm mặt nói: “Mạnh Kiều, nước đâu?”

“Tôi không múc được.” Vẻ mặt Mạnh Kiều vô tội, cười hỏi: “Nếu không thì cậu đi múc nước để tôi đến cọ nồi nhé?”

Thanh niên trí thức họ Từ thật sự là tức không có chỗ xả.

Tất cả mọi người đều cùng đi từ thành phố S chen xuống nông thôn, mỗi ngày mình đều mệt gần chết, ngược lại là cô ấy thì hay rồi, bình yên thanh thản nằm ba ngày, ngay cả múc một chút nước đơn giản cũng không làm được.

Sắc mặt của cô ta hơi khó nhìn, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cổ quái nói: “Thanh niên trí thức Mạnh, vậy thì cô cứ về trên giường nằm đi…”

“Á.” Mạnh Kiều nghe xong thì vui vẻ ra mặt, bỏ thùng nước xuống rồi quay người chạy vào trong bếp như một làn khói.

Thanh niên trí thức Từ đúng là bị chọc giận cho phát nổ.

Nói kháy nói khịa cô ấy vậy mà cô ấy lại nghe không ra, là nghe không hiểu thật hay là giả vờ?

Cô ta tức giận xách thùng nước đi múc nước.

Mạnh Kiều không đi vào ký túc xá tập thể, bởi vì cô ấy biết mỗi khi trời tối thì nhóm thanh niên trí thức sẽ say sưa trao đổi kinh nghiệm lao động, nghiêm trang đọc lại danh ngôn, cao giọng cất tiếng hát trữ tình.

Cô ấy đi về phía phơi nắng bên ngoài phòng, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.

Nông thôn về đêm tĩnh mịch yên bình, gió mát hiu hiu, trong bụi cỏ còn có tiếng dế kêu két két không ngừng.

Cô ấy cuộn mình ôm chân, ngước đầu nhìn lên bầu trời sao, cảm giác rất mơ hồ.

Hoàn toàn không có không gian, thứ hai là không có bàn tay vàng, thứ ba là không có hệ thống, cô ấy đây quả thật là người hiện đại “ba không” xuyên không.

Vai cô ấy không thể vác, tay thì không thể nâng, thời gian này phải sống như thế nào đây?

Cô ấy cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn sách này.

Đây là một tác phẩm trùng sinh về năm một ngàn chín trăm bảy mươi, nữ chính kiên cường và nam chính trầm mặc.

Kể về câu chuyện sau khi nữ chính sống lại đền bù tiếc nuối trong kiếp trước, vả mặt ngược cặn bã, cuối cùng sẽ thi lên đại học cùng với nam chính, tương thân tương ái, nửa đường không thiếu những tình tiết nam phụ nữ phụ đến xin tí đất diễn.

Còn Mạnh Kiều chỉ là một người qua đường không hơn không kém.

Người qua đường tốt xấu gì cũng có một vài lời kịch, còn cô ấy thì ngay cả đến một câu kịch cũng chẳng có, là người qua đường sơ sài nhất trong tiểu thuyết.

Sở dĩ Mạnh Kiều nhớ kỹ cô ấy trong quyển tiểu thuyết sáu trăm nghìn chữ này cũng chỉ vì nhân vật trùng tên trùng họ với cô ấy.

Trước mắt, cô ấy chỉ mới gặp qua nữ phụ trong tiểu thuyết, chính là thanh niên tri thức vừa rồi.

Trong tiến độ của tiểu thuyết thì nữ chính đã sống lại, chuẩn bị theo đuổi nam chính.

Nam chính là một tên đàn ông biế.n thái, tình cảm của hai người như vở kịch vô cùng đặc sắc.

Lúc trước cô ấy đọc say sưa ngon lành, thức đêm cũng phải đọc tiểu thuyết, kết quả đến ngày hôm sau đi đường không ổn, sau khi ngã sấp xuống thì lại đi đến nơi này.

Cô ấy không biết làm sao để quay về, có điều cô ấy biết nếu còn ở lại như này thì sẽ chết.

Không có điện thoại, không có gì giải trí, ở dưới nhà ngói, đi nhà xí thì ngồi xổm, đã cho heo ăn còn phải xuống đồng làm việc.

Mấu chốt là ăn không đủ no, rất giống muốn mạng của cô ấy!

Cô ấy một mực ngồi ngẩn người đến khi bị muỗi cắn mới không chịu được, quay về tắm rửa thì lại không có nước nóng, tắm nhanh đơn giản bằng nước lạnh đến run người rồi bò lên trên giường.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là ăn.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm ra đã bị thanh niên trí thức họ Từ ở cùng gọi dậy.

Cô ấy vốn định giả vờ đau đầu để ngủ tiếp.

Nhưng nghe thanh niên trí thức Từ nói dậy muộn thì không được ăn sáng, trong nháy mắt cô ấy đã ngồi dậy ngay.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt thì cô ấy chạy vào phòng bếp, phát hiện ra trong nồi sắt lớn có khoai lang hấp thì đôi mắt cô ấy sáng lên.

Khoai lang tốt lắm, thực phẩm xanh, trong thành phố hiếm có mấy loại đồ này.

Cô ấy chọn hai củ có dáng vẻ đẹp đẽ, ai bảo cô ấy có chứng thích cái đẹp chứ.

Đội trưởng Dương đứng ở bên cạnh nhìn thấy xong thì ho nhẹ một tiếng: “Thanh niên trí thức Mạnh à, khoai lang này là thôn dân vừa đưa đến, số lượng có hạn nên mỗi người chỉ có thể lấy một củ.”

“Ồ.” Mạnh Kiều bất đắc dĩ bỏ lại một củ nhỏ hơn, rồi đi lấy thêm một bát cháo.

Cô múc từ dưới đáy thùng lên trên, vốn còn định vớt nhiều thêm chút gạo nhưng nồi cháo này quá nhiều nước, có vớt thế nào cũng vô dụng.

Sau bữa ăn thì đội sản xuất tập hợp trên đê nắng, hơn ba mươi thanh niên tri thức và các thôn dân đứng cùng nhau xác định phân công, rồi ghi chép lại những việc mà mỗi người đã làm xuống bảng tính công, thù lao được tính dựa trên số công ngày lao động.

Còn thù lao thì phải chờ đến cuối năm đội sản xuất quyết toán thì mới nhận được tiền.

Mạnh Kiều không hứng thú lắm.

Ai mà biết có sống được đến cuối năm hay không.

Có điều đến lúc điểm danh thì cô ấy đã nhìn thấy nam nữ chính bên trong nhóm thôn dân.

Nữ chính không hổ là người đẹp của thôn, hai bím tóc thắt lại đưa ra trước ngực, tinh thần tươi sáng, màu da lúa mì cũng không làm mờ đi khí chất động lòng người của cô, còn nam chính là một anh chàng đẹp trai cao gầy, dịu dàng, lễ độ.

Nhìn hai người rất xứng đôi, cũng rất đẹp mắt.

Cô ấy đã thích họ từ khi đọc tiểu thuyết, bây giờ nhìn thấy người thật thì có hơi kích động chút chút.

Mạnh Kiều nhận liềm và mũ rơm rồi sau đó đi theo nữ chính Tô Dao đi cắt cỏ.

Đi theo nữ chính thì chắc chắn sẽ nhận được chỗ tốt nhỉ.

Bên trong nguyên tác, nữ chính có thể được xem như là một chủ blog mỹ thực của thời đại này, lúc cô ấy đọc truyện vào nửa đêm đều thèm thuồng đến phát khóc.

Đi dọc đường đất khoảng một cây số thì đến ruộng, lòng bàn chân cô ấy đã dính đầy bùn, cảm giác càng ngày càng nặng, nên cô ấy nhanh chóng tìm một tảng đá để cọ vào.

Từ Đông Đông nhìn thấy dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng của Mạnh Kiều thì la lớn lên với cô: “Mạnh Kiều, cô còn không nhanh qua đây làm việc đi!”

Mạnh Kiều ngẩng đầu lên, trong tâm thầm mắng một câu: “Ai cần cô lo chứ, ai cần cô lo.

Nữ phụ chính là nữ phụ, cô chứ chờ bị nữ chính dạy dỗ đi.”

“Đến đây.” Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi sang.

Ai bảo cô ấy là người qua đường chứ, nếu không giả vờ ngoan thì đến mình chết như thế nào cũng chẳng biết.

Kiếp trước Tô Dao bị chính Từ Đông Đông châm ngòi ly gián, đến mức nảy sinh ngăn cách với Lục Nguyên rồi bị Từ Đông Đông nhân cơ hội đó gả cho Lục Nguyên.

Đời này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bỗng nhiên có người ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy.

Nhìn qua mới khoảng trên dưới mười tám tuổi, kiểu tóc rất mới lạ, đã buộc lên cao rồi còn thắt bím để lộ ra cái trán trơn bóng.

Khuôn mặt trắng nõn một cách hiếm thấy, trơn bóng hoàn mỹ giống như ngọc Hòa Điều.

Một đôi mắt ngậm nước, đáng yêu lại linh động, cái mũi cao thẳng vừa vặn, bờ môi đầy dặn, hồng hồng căng mọng.

Dáng vẻ của một người vô hại.

Lúc này, Mạnh Kiều giống như chân chó cười cười với Tô Dao: “Chị Dao, chào chị.

Em tên là Mạnh Kiều, chị có thể gọi em là Kiều Kiều.

Em mới chen ngang xuống thôn vài ngày trước, sau này xin chị chăm sóc nhiều hơn.”

Tô Dao không hề có chút ấn tượng nào với Mạnh Kiều, kiếp trước hai người cũng không gặp nhau, có điều cô bé này nhìn rất vui vẻ.

Cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Chào em, Kiều Kiều.”

“Chị Tô, chị lớn lên vừa đẹp lại còn dịu dàng, em cảm thấy chị vô cùng thân thiết.

Em không có chị gái, khi còn nhỏ đã rất mong có một người chị, nếu không thì em nhận chị làm chị của em nhé.

Sau này chị đi đâu có việc gì cần thì cứ mở miệng, em đây gọi một cái là đến.”

Mạnh Kiều dịu dàng tình cảm, suýt chút nữa cô ấy đã vỗ ngực thề thốt mình rất thành thật luôn rồi.

Nếu như có thể ôm được đùi của nữ chính thì tốt quá.

Chị gái ơi, mang em bay lên nha.

Tô Dao nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười, giọng điệu giữ lại vẻ xa cách, lạnh lùng nói: “Chúng ta ở cùng một đội sản xuất, đều là anh chị em của nhau, tất cả mọi người sẽ cùng giúp đỡ nhau.”

Xem ra không ôm được cái đùi này rồi, tính cảnh giác của nữ chính rất cao.

Thôi bỏ đi, không được vội vàng, sớm muộn gì cũng có thể ôm.

Mạnh Kiều cười ngọt ngào: “Chị Dao, vậy thì sau này em rảnh có thể đến nhà tìm chị chơi không?

Nụ cười trên mặt Tô Dao đã sắp không trụ nổi nữa, da mặt của cô gái này cũng quá dày rồi.

Sống lại một lần, tuổi tác sắp có thể làm bà bội cô ấy đến nơi, sau đó cô giật giật khóe miệng: “Được rồi, nhóm thanh niên tri thức với thôn dân thân như người một nhà, hoan nghênh em đến chơi.”

“Cứ quyết định như thế đi, chị Dao, chị thật là tốt.” Mạnh Kiều cười nói.

“Ha ha…” Tô Dao cười cứng ngắc, không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người bận rộn dưới hồ.

Mạnh Kiều đạt được mục đích thì đắc ý trong lòng rồi cũng nắm một nhúm cỏ dại để cắt.

Mặt trời chói chang trên cao, chỉ chốc lát đã nóng đến mức chảy mồ hôi đầy người, eo cũng chưa chữa khỏi, lúc đi đứng thì tê dại, muốn trộm lười nhác cũng không được.

Vất vả lắm mới đến lúc nghỉ trưa.

Nghe thấy tiếng hô ăn cơm, nên cô ấy khẩn trương tranh thủ thời gian tiến lên nhìn một cái, giữa trưa nay ăn cơm gạo.

Cuối cùng thì cô ấy cũng có thể ăn cơm, chỉ có điều là trong cơm gạo này có độn hạt kê, bọn họ gọi là “cơm hai”.

Mạnh Kiều vươn hai tay cầm bát đưa đến, nhìn thím Ngô đội sản xuất đang bới cơm, cô ấy nuốt một ngụm nước rồi cười hì hì nói: “Thím Ngô, thím ép cơm xuống một chút, bới đầy cho cháu hơn xíu là được.”

Thím Ngô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, nhưng không làm theo.

Cơm của mỗi người đều như thế, sao có thể cho cô ấy ăn nhiều hơn được, sau khi xới xong thì đưa cơm qua.

Sau khi Mạnh Kiều nhận lấy thì lễ phép nói: “Cảm ơn thím Ngô.”

Cô ấy bê bát, tìm một cái gốc cây rồi ngồi xuống.

Nơi này có một gò núi nho nhỏ, khi ngồi lên cảm thấy rất mát mẻ.

Đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người trong phòng, cô ấy chỉ nhìn về phía bọn họ mở miệng cười cười rồi cầm đũa, vùi đầu vào ăn.

Hiện tại đang đói bụng nên ăn cái gì cũng ngon.

Bởi vì không ăn cơm chung với đồ ăn, nên cô ấy có thể cảm nhận được mùi thơm trong veo của gạo.

Mời các bạn mượn đọc sách Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.

Download

Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

Giới thiệu Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường Tweet! Bạn đang đọc truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.  Một người qua đường…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose