Người Yêu Cũ Thứ 108

Người Yêu Cũ Thứ 108

[toc]


Giới thiệu ebook

Người Yêu Cũ Thứ 108


Tôi tên là Nhan Tiểu Đình, sinh vào đúng đêm Trung thu, năm nay hai mươi tuổi. Khi tôi sinh ra, nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi bận rộn quá nhiều việc, đến nỗi quên luôn cả việc phải đi làm giấy khai sinh cho tôi. Mãi đến khi tôi được làm giấy khai sinh, cán bộ hỏi ngày sinh của tôi, cha lại trả lời là ngày 15/8, cán bộ tưởng đó là ngày sinh dương lịch, nên ghi luôn vào hồ sơ như vậy.

Khi đó nhà tôi nghèo lắm, trước tôi còn hai chị gái nữa, cha mẹ tôi làm quần quật đủ việc vẫn không đủ nuôi một nhà sáu miệng ăn: bà nội tôi, cha mẹ tôi, và ba chị em tôi. Bà nội tôi là một người cổ hủ, trọng nam khinh nữ, ba đứa cháu gái ngoan ngoãn hiếu thảo cũng chẳng đủ làm cho bà vui lòng được.

Bà mắng nhiếc đay nghiến mẹ tôi rất nhiều, mắng mẹ là đồ không biết đẻ, thậm chí còn tạo áp lực bắt mẹ tôi phải sinh bằng được cháu trai cho bà thì thôi. Mẹ tôi thì hiền khô, bị bà mắng mẹ cũng chỉ biết ấm ức khóc một mình. Cũng may cha tôi không như bà, đối với ông con nào cũng là con, quan trọng là lớn lên nó phụng dưỡng hiếu thảo với mình là được. Không nhờ cha tôn trọng mẹ thì với sự đay nghiến của bà, chắc mẹ tôi đã đưa ba chị em tôi bỏ đi biệt xứ từ lâu.

Các chị tôi từ bé đến lớn đều không biết được tổ chức sinh nhật là gì, nhiều lúc nhìn hai chị bị bà mắng, tôi thương các chị và giận bà lắm! Tôi thì may mắn hơn, vì sinh đúng vào đêm Trung thu, sẵn bánh kẹo hoa quả đó, cha mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi luôn, bà cũng không có ý kiến gì về chuyện này. Cha kể rằng năm tôi ba tuổi, bà đi chùa xem quẻ, thầy nói tôi là phúc tinh của cả nhà, nên bà cũng không mắng tôi nhiều như các chị.

Nhà tôi ở chỗ hoang vắng nhất trong thôn, sau nhà có con suối, lội qua suối đi một đoạn là vào đến núi. Ban đêm đủ thứ âm thanh vọng vào nhà, nghe rõ mồn một, khi thì tiếng ếch kêu, khi thì tiếng chim lợn, khi thì tiếng mèo hoang, ….. Bây giờ đã lớn tôi còn thấy bớt sợ một chút, chứ hồi còn bé, những âm thanh rùng rợn đó quả là ám ảnh tuổi thơ của tôi.

Đêm Trung thu năm tôi mười tám tuổi, chuẩn bị vào đại học.

Chị cả tôi khi đó hai mươi hai, chị hai tôi hai mươi, hai chị học xong cấp ba đều lấy chồng sớm, lấy người trong thôn. Một phần vì nhà nghèo quá không nuôi nổi hai chị đi học đại học, một phần có lẽ cũng vì hai chị muốn giải thoát sớm khỏi ngôi nhà này, không phải ngày ngày nghe những lời mắng nhiếc của bà nữa.

Đêm Trung thu hai chị có ghé nhà chơi một chút, tặng quà sinh nhật cho tôi, rồi lại về nhà chồng ngay. Bà nội và cha mẹ tôi đã đi ngủ trước, còn một mình tôi, tôi ngồi giữa sân ngắm trăng, trong lòng lo sợ tương lai mình cũng sẽ giống như hai chị: không được học đại học, phải lấy chồng sớm, cuộc sống quanh quẩn trong cái thôn nhỏ bé này.

Tôi không nhịn được chảy nước mắt khóc.

***
Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở một nơi lạnh lẽo, xung quanh một màu trắng toát. Một thứ mùi quen thuộc xộc vào mũi, tôi nhận ra mình đang ở bệnh viện. Bụng tôi truyền đến cảm giác đau nhói, đau đến buốt óc. Tôi mơ hồ cảm nhận được ai đó đang nắm chặt tay mình, sau đó là giọng nói quen thuộc của chị cả tôi vang lên:

“Tiểu Đình, em phải cố lên! Cha mẹ và bà nội đang nguy kịch, Tiểu Cẩm cũng hôn mê mấy tiếng rồi, giờ đến cả em cũng gặp chuyện, chị biết phải sống sao đây?”

Tiểu Cẩm là tên chị hai của tôi.

Tôi mơ màng nghe được chút thông tin ít ỏi từ lời chị cả nói. Tôi bị khó sinh sao?

Trời ơi! Sao tôi đã sinh rồi? Mới được tám tháng thôi mà!

Chị cả nắm chặt tay tôi mãi, chị nói rất nhiều, nhưng tôi chẳng thể nào nghe rõ. Chỉ đến khi loáng thoáng nghe đến chữ “em rể”, tôi mới cố gắng căng tai ra nghe.

“Em rể được thả ra ngoài rồi! Em phải cố lên nhé!”

“Cha mẹ cũng tỉnh lại rồi!”

“Em xem, bao nhiêu người đang cố gắng vì em! Em phải cố lên….”

Tôi thều thào hỏi lại:

“Còn… bà nội thì sao…”

Chị cả chưa kịp nói gì, bác sĩ y tá đã cản chị ấy lại, hình như tôi được đưa vào phòng cấp cứu rồi…

[…]

Tôi thấy mình đang nằm ở một nơi tối tăm lạnh lẽo, một giọng nói nào đó vang lên bên tai tôi:

“Mệnh khổ quá… mệnh khổ quá…”

Tôi mơ hồ nhận ra đó là giọng nói tôi nghe được khi bị chị hai cứa dao xẹt qua cổ….

Cổ họng tôi khô khốc, tôi mấp máy môi thều thào nói:

“Mệnh tôi… hết rồi à? Tôi chết rồi à…”

Giọng nói kia lại vang lên trả lời tôi:

“Xin lỗi, ta nhầm lẫn… nhầm lẫn một chút…”

“Không phải Nhan Tiểu Đình, Tần Kỳ mới hết mệnh. Mau rời khỏi dương thế thôi…”

Tôi giật mình kinh hãi, vội mở bừng mắt ra. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Tần Kỳ, anh ấy nắm chặt tay tôi, chăm chú nhìn tôi, nở nụ cười mãn nguyện.

Tôi cũng mỉm cười với anh ấy, theo thói quen cầm tay anh ấy đặt lên bụng mình. Nhưng… quái lạ, bụng tôi sao lại phẳng lì thế này? Con tôi đâu?

Đúng lúc bên tai tôi vang lên tiếng khóc “oe oe oe”, tiếng khóc vừa vang lên, lập tức Tần Kỳ cũng buông tay tôi ra, tan biến đi như một làn khói….

Tôi giật mình mở bừng mắt, hét lên một tiếng kinh hãi. Lập tức có rất nhiều người kéo đến đứng xung quanh tôi, khuôn mặt lo lắng. Tôi nhận ra đó là hai chị tôi, ông quản gia, và cả cha mẹ tôi, mỗi người ngồi trên một chiếc xe lăn, được hai chị đẩy đến trước mặt tôi.

Tôi kích động nhìn họ, hỏi dồn dập:

“Chồng con đâu? Con của con đâu?”

Mọi người nói con của tôi đã được sinh ra, là một thằng bé trai. Vì sinh thiếu tháng nên nó hơi nhẹ cân, đang được chăm sóc đặc biệt. Tôi kích động đòi đi xem mặt con, bất chấp cơ thể mình đang yếu ớt, còn có vết thương ở cổ.

Ông quản gia đẩy xe lăn đưa tôi đi xem mặt thằng bé, nhìn khuôn mặt nó giống như Tần Kỳ phiên bản nhỏ, tôi trào nước mắt. Phải rồi, sao tôi không thấy Tần Kỳ ở đây? Không phải chị cả nói anh ấy đã được thả ra rồi sao?

Còn cả bà nội tôi nữa? Không phải bà mong ngóng đứa chắt này chào đời lắm sao?

Tôi nghi hoặc hỏi mọi người:

“Chồng con đâu? Bà nội con đâu?”

Mọi người nhìn nhau, cha mẹ tôi thở dài, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng. Mãi sau chị cả tôi mới đỏ hoe mắt nói:

“Bà mất rồi.”

Tôi chết sững, bà tôi… mất rồi? Tôi cảm thấy tất cả đều là tại mình, tôi ân hận và áy náy, kích động lẩm bẩm mãi như kẻ điên:

“Mọi người nói dối! Tôi không tin! Không tin!”

Tôi được dẫn đến giường bệnh của bà, mọi người nói đúng lúc tôi vào phòng cấp cứu, thì bà tôi cũng lên cơn co giật, cuối cùng là không qua khỏi….
 

Mời các bạn đón đọc Người Yêu Cũ Thứ 108 của tác giả Kiều Ngọc Liên.

Download ebook

Người Yêu Cũ Thứ 108


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

[toc] Giới thiệu ebook Người Yêu Cũ Thứ 108 Tweet! Tôi tên là Nhan Tiểu Đình, sinh vào đúng đêm Trung thu, năm nay hai mươi tuổi. Khi tôi sinh…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose