Một bức ảnh, một vùng biển sâu thẳm đó là cả thế giới của Triệu Thành Tuấn. Tình yêu khiến người ta dũng cảm, tình yêu khiến người ta mềm yếu, quãng thời gian anh yêu cô, anh cố ý nuôi dưỡng một thói quen đứng ở một nơi cao ngắm sao trên trời, rõ ràng biết trong ký ức của cô vùng biển dưới khung trời anh không tồn tại.
Trong những năm tháng anh yêu cô.
Anh vô số lần trong đêm dài cô đơn anh ấn dãy số quen thuộc đó, nhưng khi điên thoại thông liền bị đứt đoạn giống như một ngọn lửa chưa kịp cháy.
Trong những năm tháng anh yêu cô.
Anh thường dùng ngón tay nhè nhẹ khắc chạm vào thành phố nơi cô ở trên bản đồ, kỳ vọng có một ngày có thể tình cờ gặp nhau ở thành phố đó, vì một người, anh đã yêu thành phố đó.
Trong những năm tháng anh yêu cô.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật cô anh đều gửi một tin nhắn chúc mừng, nhưng câu trả lời chỉ có một: “Anh là ai?”. Bảy năm bảy câu “Anh là ai?”, anh chưa bao giờ nỡ xoá đi.
Bảy năm qua cô không biết anh là ai, anh lại biết tất cả về cô. Anh biết cô chuyển nhà mấy lần, biết quán cà phê cô hay tới, biết cô đi dưới mưa luôn không mở ô, biết hoa nhài ở ban công nhà cô khi nào nở, biết cô khi tâm trạng không vui thì mua mấy con cá vàng về nhà nuôi…
Bảy năm qua anh luôn nghĩ anh có thể cho cô cái gì, cuối cùng anh hiểu, anh chỉ có thể để cô sống tốt, cho dù trong cuộc sống của cô anh tiêu tan không dấu vết, giống như cô chưa chưa bao giờ biết anh là ai.
Bảy năm qua anh luôn nghĩ anh có thể cho cô cái gì, cuối cùng anh hiểu, anh chỉ có thể để cô sống tốt, cho dù trong cuộc sống của cô anh tiêu tan không dấu vết, giống như cô chưa chưa bao giờ biết anh là ai.