Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Giới thiệu Ebook

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến



Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Câu chuyện tình yêu của một cô gái tên An Dĩ Nhược, cô làm thị trưởng tại một thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Nhưng cuộc hôn nhân của cô không được suôn sẻ như bao cô gái khác, bởi cô lấy phải một người chồng lạnh lùng, khô cứng đến khi cuộc hôn nhân này kết thúc. 

Tại nơi làm việc, một đồng nghiệp cấp dưới của cô vào sinh ra tử, hoạn nạn không bỏ nhau, tình cảm như được bùng cháy, liệu có một tình yêu tốt đẹp hay không?

Đêm vong tình, cuối cùng cô học được cách quên, sau đó, cô đã hiểu, trong tình yêu, không phải bạn muốn tan xương nát thịt là có thể!

Phụ nữ, có lẽ trời sinh chính là vì yêu mà sống, sẵn lòng đi yêu, khát vọng được yêu, chấp nhất như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đọc Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến bạn dễ dàng thấy được những góc khuất của tình yêu, thấy được nỗi trăn trở, thổn thức của trái tim.

Khi tình yêu đốt cháy hầu như không còn, khi hai người đi ngược lại, đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt của đáy lòng.

Cô gái đứng trước gió, hung hăng xé xuống một góc áo cưới hất lên không trung, ngửa đầu nhìn sợi màu trắng thánh thiện ấy theo làn gió tung bay về phía chân trời, giọng nói của cô nghiền nát thân mật lầm bầm: “Từ nay về sau, giữa tôi và anh, đoạn tuyệt quan hệ…”

Lúc rủ xuống hai mắt, giọt nước mắt nóng hổi đạt tới nhiệt độ sôi trào, đốt cháy đến lòng của cô, phá thành mảnh nhỏ.

Truyện tình yêu có khi thành khúc nhạc, một lần cất lên hoặc tàn lụi vĩnh hằng… cũng chẳng thể tự tay đan dệt mộng đời đời.

***

Tag: HE, Hiện đại, Tâm lý, Thâm tình, Thực tế, 
Độ dài: 68 chương 
Tình trạng: Đã hoàn thành 
 
 
Trên đời có một số người cảm thấy tình yêu chính là chấp niệm, đã xác định là người đó thì sẽ không thay đổi. Cho dù họ lạnh lùng, họ phạm lỗi, cũng sẽ bỏ đi cảm xúc của bản thân để mà tha thứ. An Dĩ Nhược chính là một cô gái như vậy.
 
Hoàn cảnh gia đình rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải trắc trở nào, có lẽ chính vì như vậy, tính cách của An Dĩ Nhược mới mềm mỏng và dịu dàng đến thế. Tịch Thạc Lương là mối tình đầu từ thời còn đi học của cô, bạn bè đều biết. Trong mối tình này, ai cũng có thể nhìn thấy người bỏ ra nhiều hơn là An Dĩ Nhược, nhưng cô chỉ cười xòa. Bỏ ra nhiều hơn thì sao chứ? Tình yêu là không cần so đo tính toán như vậy.
 
An Dĩ Nhược không tính, nhưng chưa chắc người khác cũng giống như cô. Tịch Thạc Lương không xấu, anh ta cũng là một nhân tài, đi học có thành tích, sau này tốt nghiệp đi làm cũng có chút tiếng tăm. Cái “xấu” duy nhất của anh ta có lẽ chính là quá hờ hững. 
 
Trong mối quan hệ với An Dĩ Nhược, anh ta không muốn vì hoàn cảnh gia đình mình thấp kém hơn cô mà phải chịu nhún nhường. Thế nên, trong mọi tình huống, anh ta đều không bao giờ hạ mình trước cô, cho dù đó là lỗi của ai đi nữa.
 
Trước sự lạnh nhạt này, An Dĩ Nhược cảm thấy có chút tủi thân, nhưng rất nhiều lần cô đều tự nhủ, không sao cả. Anh ấy thật sự yêu cô, chẳng qua là cái tôi quá lớn mà thôi. Trong sáu năm đó, An Dĩ Nhược chia tay một lần, tha thứ vô số lần. Cuối cùng vẫn quyết định đi đến hôn nhân. Mặc dù, giữa đường đã xuất hiện Mục Nham.
 
Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố, nam tính mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ tuấn tú lịch lãm của những người đàn ông mà An Dĩ Nhược đã gặp. Trong một tình huống truy bắt, bất đắc dĩ, Mục Nham đã mạo phạm cô. Nhân duyên của họ, bắt đầu từ đây.
 
Một cô gái cổ hủ như An Dĩ Nhược, khi đã trao trọn tình yêu cho người nào thì sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, cho nên những hành động của Mục Nham như vậy, khiến cho cô có ấn tượng không hề tốt với anh. Cho dù sau này biết được nguyên nhân là vì công việc, cô vẫn không có cách nào có thiện cảm với anh được. 
 
Thế nhưng, đã gọi là duyên phận, chạy đâu cũng không thoát. An Dĩ Nhược không chỉ kết nhân duyên với Mục Nham, còn tạo nghiệt duyên với một tên trùm ma tuý, Cố Dạ. Người đàn ông có tâm hồn đen tối giống như cái tên của hắn vậy, chỉ một lần gặp gỡ An Dĩ Nhược ở nước Pháp xa xôi, hắn đã âm thầm theo dõi cô cho đến tận ngày chờ đợi được cơ hội. 
 
An Dĩ Nhược bị bắt cóc.
 
Trong lúc mọi người đều cho rằng, cô bị bắt cóc là vì thân phận con gái thị trưởng của mình, thì chỉ có cô và tên trùm biến thái kia mới biết, sự thật là vì hắn đã yêu cô bằng một thứ tình cảm vô cùng vặn vẹo. 
 
Cố Dạ giam giữ An Dĩ Nhược, biết rõ nhất định sẽ có người đến cứu cô, nhưng trong khoảng thời gian ít ỏi đó vẫn muốn tranh thủ một chút tình cảm của cô. Nhưng đương nhiên hắn phải thất vọng rồi. Vì người đến cứu An Dĩ Nhược, không ai khác, chính là Mục Nham.
 
Một đêm tàn khốc.
 
Mục Nham cứu được An Dĩ Nhược, cả hai người thương tích đầy mình. Có lẽ là vì vết thương quá nặng, họ đã cố tình quên đi một thứ tình cảm khác đang lặng lẽ nảy sinh giữa hai người. An Dĩ Nhược hiểu rõ, Mục Nham cứu cô là vì trách nhiệm, thế nhưng nụ hôn đó, những hành động dường như chỉ dành riêng cho cô đó, phải giải thích thế nào đây? Một cô gái luôn tỉnh táo và lý trí như cô, bây giờ cũng không thể hiểu nổi chính mình nữa. 
 
Mối quan hệ với Tịch Thạc Lương dường như không có gì thay đổi sau biến cố đó, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình đã dao động. Cô là hôn thê của anh ta, nhưng dường như có người còn coi trọng an nguy của cô hơn cả anh ta nữa. Cho dù mọi chuyện đã kết thúc, nhưng người ấy vẫn lưu lại trong trái tim cô một cảm giác không nói rõ thành lời.
 
Nhưng người ta không chịu nói thì cô biết làm thế nào? An Dĩ Nhược chỉ có thể dằn lòng mình lại, đi theo con đường mà trước đây đã định sẵn, kết hôn cùng Tịch Thạc Lương. Cô tin mình sẽ làm được, có thể đó chỉ là một chút lòng cảm kích, hoặc giả chỉ là chút cảm nắng mà thôi. Xa cách rồi tự dưng sẽ quên.
 
An Dĩ Nhược sai rồi. Tình yêu 6 năm mà cô luôn phải hạ mình vun vén đó, đi đến kết hôn chẳng qua là bởi vì Tịch Thạc Lương cảm giác được nguy cơ từ Mục Nham mà thôi. Chính vì lý do ích kỷ và ấu trĩ đó, cho nên chỉ cần một tác động nhỏ đã không thể trụ nổi. 
 
Tịch Thạc Lương không đến hôn lễ. Anh ta bỏ mặc An Dĩ Nhược và tất cả khách mời quan trọng, chà đạp lòng tự trọng và tình yêu của cô. An Dĩ Nhược là một cô gái yếu đuối, điều này không sai. Cô có thể nhu nhược trong tình yêu, cố gắng xem nhẹ cảm giác bi thương của bản thân, nhưng cô tuyệt đối không thể để cha mẹ vì mình mà đau khổ. 
 
Hành động của Tịch Thạc Lương giống như một nhát dao cuối cùng, chặt đứt mọi hy vọng về tình yêu của cô.
 
An Dĩ Nhược tự do.
 
Tự do trong chính cuộc sống của mình. Cô không cần thận trọng nghĩ cho người khác nữa, không cần tự tìm lý do biện bạch cho lỗi lầm của người khác, không cần tự an ủi chính mình trong những lúc cô đơn nhất. 
 
Mục Nham cũng tự do.
 
Tự do theo đuổi cô gái mà mình đã thương thầm từ lâu. Không cần lo lắng sẽ làm cô ấy khó xử, không cần dằn lòng nhìn cô ấy khóc mà không dám tiến lên.
 
Hai con người với trái tim tự do, đến với nhau.
 
Quá nhiều đau thương cho một cuộc tình đến muộn. Cả hai người đều phải bước ra từ quá khứ và chiến đấu với trở ngại của hiện tại để cùng đi đến tương lai. Biến cố cuối cùng xảy đến, đau thương lại một lần nữa vây lấy họ. Nhưng mọi chuyện đã khác. 
 
An Dĩ Nhược hiểu được người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình đã đến, cô bằng lòng chờ đợi, cho dù thời gian tính bằng năm, hay là một đời. Mục Nham hiểu được người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình đang đợi, cho nên anh quay về, từ cõi chết.
 
Đừng sợ quá khứ quá sâu nặng sẽ ảnh hưởng đến hiện tại. Bởi vì con người có thể có rất nhiều ký ức, nhưng chỉ có một trái tim. 
 
Loạn nhịp vì ai, ngưng đập vì ai, thì chính là người đó.
_____

***

Nghe nói tình yêu sẽ đến (Mộc Thanh Vũ) REVIEW

Biết đến Mục Nham và An Dĩ Nhược qua bộ truyện được cho là xuất sắc trong mảng tiểu thuyết quân nhân của Mộc Thanh Vũ; nhưng sự thất vọng về sư chiều chuộng thái quá và cách đối mặt với đau khổ của nhân vật nữ chính trong truyện đó khiến sự chần chừ  kéo dài rất lâu trước khi dấn thân vào câu chuyện đẫm nước mắt và đau khổ này.

Câu chuyện có một chút về tình bạn, một vài điều về gia đình và rất nhiều bài học về tình yêu. Hiếm khi đọc được câu chuyện nào có những luận điểm tương đồng với quan điểm đến vậy, nên thực sự đọc xong  tôi khá tâm đắc.

Câu chuyện tình yêu đầu tiên của Dĩ Nhược và Tịch Thạc  Lương, một thể loại tình yêu thanh xuân vườn trường, kéo dài 6 năm. Tình cảm tuổi trẻ hứng khởi, tươi mới; có lẽ bởi vì khí thể tuổi trẻ nên tình cảm cứ thế mà tiến lên. 6 năm với bao lời thề non hẹn biển, cứ ngỡ chuyện gì cũng sẽ vượt qua được mặc cho những cản trở, họ nghĩ họ vẫn sẽ vượt qua. Đoạn tình cảm này thất bại, có chăng là do 4 chữ “môn đăng hộ đối”  hay là do sự hèn nhát tự ti của Tịch Thạc Lương? Nhân vật này thực sự đáng trách, nhưng lại cũng vô cùng đáng thương. Đáng trách bởi vì “có yêu” Dĩ Nhược nhưng lại không đủ vững vàng, không đủ tự tin mà luôn đặt vấn đề “gia cảnh” lên hàng đầu. Đáng thương là bởi vì không phải người đàn ông này muốn thế, mà là được dạy dỗ như vậy. Khi Thac Lương bày tỏ nỗi lòng trước ngày cưới thì căn nguyên sự thất bại của tình yêu này thực ra đã sáng tỏ: người đàn ông này được nuôi dạy bằng một tình yêu ích kỉ, cổ hủ và thiếu lòng vị tha. Người bố của anh, một người đàn ông không có được hạnh phúc trong tình yêu, đã đem thất bại của mình đè lên cuộc sống của đứa con. Cái “môn đăng hộ đối” ở đây không phải là một loại gia thế tiền bạc, mà cốt lõi chính của nó là thái độ với cuộc sống, là cốt cách và quan điểm sống của một người do gia đình nuôi dưỡng mà thành. Tịch Thạch Lương, anh yêu Dĩ Nhược có lẽ đủ nhiều, nhưng một người đàn ông như anh đúng là không “xứng”; thiếu đi sự mạnh mẽ quyết đoán, thiếu đi sự tự tin vào bản thân khiến Thạc Lương trong phút cuối của tình yêu trở thành một người đáng trách: đáng trách khi chỉ nghĩ đến bản thân phải trải qua những gì, nhưng không nghĩ được người phụ nữ mình yêu cũng có thể phải trải qua từng đó, đáng trách khi đến lúc gặp mặt cũng không nghĩ cho mặt mũi người làm cha Dĩ Nhược mà giới thiệu gia cảnh thực với bố mình, đáng trách khi cảm thấy mình bị tủi hổ bị ngược đãi chỉ vì gia đình Dĩ Nhươc không chịu nhường bước làm một hôn lễ bớt long trọng hơn, đáng trách khi đến phút cuối buông tay nhưng lại để một mình người phụ nữ đối mặt với thiên ha… Một người đàn ông như vậy, yêu mấy cũng không thể bền lâu…

Trái ngược với tình yêu của Tịch Thạc Lương, Mục Nham quả nhiên là một người “môn đăng hộ đối”. Anh mạnh mẽ quyết đoán, anh dám làm dám chịu, anh yêu cô yêu đến cả thế giới đều phải biết. “”EM CÓ ANH!” Đây là lời tâm tình của bọn họ, so với “EM YÊU ANH!” càng kiên định hơn. Đoạn tình cảm 6 tháng của An Dĩ Nhược và Mục Nham kiên định, vững vàng và đong đầy 2 chữ “tin tưởng”. Nếu so với một Thạc Lương yêu chính mình hơn hết thảy, thì Mục Nham dường như quá lý tính. Lý tính khi anh phát hiện tình yêu của mình nhưng vì suy nghĩ cho cô, cho sự khó xử của Dĩ Nhược cùng gia đình mà yên lặng rút lui, chỉ để lại một câu nói “An Dĩ Nhược, tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là hạnh phúc của em không phải là tôi cho”. Tình cảm 2 người là dạng bất tri bất giác mà thành, có lẽ không biết từ giây phút nào, 2 người họ ỷ lại vào nhau nhiều thế, như thể một mầm chồi, cứ len lỏi len lỏi vươn ra với ánh sáng, chỉ cần thấy 1 tia sáng nhỏ, là đủ để nó vững vàng phát triển. Thật ra phụ nữ cần gì, không phải một người đẹp làm vật trang trí ngoài thân, không phải một người hộ tống đón đi đưa về, cần là cần một chỗ dựa; một chỗ dựa để thấy rằng cả thế giới này dù sụp xuống thì vẫn có anh ta lo; một chỗ dựa để khi cả thế giới đều quay lưng lại với mình thì tin tưởng rằng vẫn còn có anh ở đó. Đối với An Dĩ Nhược, Mục Nham chính là thế; là một loại “tín ngưỡng” mà không có tín ngưỡng, cô căn bản không sống nỏi, là một loại “tín ngưỡng” ăn sâu vào máu thịt mơ hồ, đến mức khi anh hôn mê không tính cô nguyện ý chuẩn bị tinh thần chờ đời một đời, khi anh vào phòng phẫu thuật lần nữa với cái chết cận kề trước mắt thì cô cũng sẵn sàng tinh thần buông tay với cuộc sống để đi theo anh.

An Dĩ Nhược là một nhân vật nữ khá toàn diện, có dịu dàng có mạnh mẽ, cô kiên định trong tình yêu và thẳng thắn đối với mọi việc. Cô đủ nồng nhiệt để yêu  điên cuồng, để tình yêu đối với mình như một loại sinh mệnh một loại chấp niệm, nhưng cũng đủ lý trí để nói buông là buông tay và chấp nhận một người mới. Từng cung bậc cẩm xúc của nhân vật này đều vô cùng thật, từ sự sợ hãi khi đối đầu với nguy hiểm hay sự tỉnh táo bình tĩnh cùng gan dạ khi mọi chuyện xảy ra đều rất người, rất đáng yêu.

Cuối cùng tình cảm của Mục Nham và An Dĩ Nhược vẫn là một kết thúc hạnh phúc viên mãn, dù đoạn cuối tình yêu trả giá bằng 3 năm vô vọng sợ hãi thật sự rất đáng thương. Cảm thấy tác giả quá tàn nhẫn với đôi trẻ, tình yêu vốn không cần minh chứng bằng thời gian:) 3 năm hạnh phúc tuổi xuân của một đời người, dùng để chứng minh sự kiên trì, chấp niệm cùng tín ngưỡng trong tình yêu của Dĩ Nhược, đáng hay không có lẽ mỗi người sẽ có cảm nhận riêng.

Thật sự đây là một câu chuyện với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, hỉ nộ ái ố đau thương bi kịch không sót một tí nào. Nhưng không hề lê thê dài dòng, không cần kích tình tuyệt sắc để diễn đạt tình yêu, cốt truyện chặt chẽ và cuốn hút cùng với các nhân vật được xây dựng rất có chừng mực chứ không hề bị “ngôn tình hóa”.

 

“Khi bạn yêu một người, bạn sẵn lòng dùng một đời đi chờ đợi” ? Sẽ chờ loại tình yêu này xuất hiện trong cuộc đời mình.

***

Mình mới chỉ giới thiệu thôi, chưa có ý định đào hố vì còn hố Dục vọng chiếm hữu khá sâu. Nhưng mình đang đọc cv truyện này rồi, thấy cũng khá hấp dẫn.

Ai đã thích Hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất và Hạnh phúc không bắn trúng bia (Bộ quân nhân nổi tiếng của Mộc Thanh Vũ) thì chắc sẽ thích bộ này thôi, vì cặp nhân vật ở cả 2 truyện đều xuất hiện ở truyện này, hihi.

 

    Văn án

Con gái cưng của thị trưởng – An Dĩ Nhược – vì người yêu mà toàn tâm toàn ý nỗ lực rất nhiều, nhưng đối phương lại chỉ bởi vấn đề thâm căn cố đế là dòng dõi mà rời bỏ cô ngay trong ngày kết hôn. Mối tình sáu năm kết thúc ảm đạm. Cùng năm đó, Mục Nham – anh tài trong giới cảnh sát – đã bước vào cuộc đời cô. Lúc đầu, trước tình thế nguy cấp khi làm nhiệm vụ, anh đã cưỡng hôn cô; Sau đó, anh phối hợp ăn ý với cô giải cứu con tin, cũng dũng cảm đỡ đạn giúp cô. Khi cô vô tình bị cuốn vào vụ án buôn thuốc phiện, vào đêm cô bị bắt cóc, khi thiên thần và ác quỷ quy tụ, anh một mình lên vùng biên cứu cô. Cuối cùng, nước cờ khéo léo của anh và cô đã khiến bọn buôn ma túy phải ra trước pháp luật.

Trong lúc hoạn nạn, họ luôn bên cạnh nhau, tình cảm lặng lẽ sinh sôi. Hai người ở hai lĩnh vực khác nhau, suy nghĩ khác nhau, kinh nghiệm và sự cố chấp trong tình yêu cũng khác nhau. Qua hồi phong ba, liệu họ có thể nắm chắc tình yêu để bên nhau trọn đời?

Trong tình yêu, ta cho đi tất cả nhưng vẫn mãi thấy chưa đủ.

Với tình yêu, ta hận không thể thịt nát xương tan để viết nên một câu chuyện truyền kỳ cho đến chết.

Song, khi tình yêu bị thiêu cháy rụi, khi họ quay bước đi, nỗi đau xé lòng cũng ép giọt lệ phải chảy ra.

Cô gái đứng trước gió, xé một góc bộ váy cưới rồi tung lên không trung, ngửa đầu nhìn dải vài trắng tinh khiết bị gió cuốn đi, giọng nói cô như phiêu diêu tận nơi xa xôi: “Từ giờ trở đi, giữa tôi và anh, không còn tình nghĩa…”

Khi hai mí mắt hạ xuống, giọt lệ nóng như đốt cháy tim cô, thiêu nó thành muôn vụn tro tàn.

Nhiều người ủng hộ thì mình sẽ làm, =)))))))) Đây là câu view trắng trợn chứ ko trá hình nữa đâu đấy :))

Mời các bạn tải đọc sách Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Mọi người cũng tìm kiếm

Download Ebook

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

[sociallocker id=”72063″]

Đăng Ký Hoặc Đăng Nhập Tài Khoản Download Ebook


[/sociallocker]

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Giới thiệu Ebook Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến Tweet! Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến của tác giả Mộc Thanh Vũ. Câu…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close