Kẻ Thù

Kẻ Thù

[toc]


Giới thiệu ebook

Kẻ Thù


Kẻ thù là phần tiền truyện trong series về Jack Reacher, kể lại quãng thời gian anh còn phục vụ trong quân đội, trước khi trở thành người hùng lang bạt, ngang tàng, nhân hậu, bất khả chiến bại mà rất đông người đọc yêu thích.

Năm 1990, thế giới đang rục rịch chuyển mình. Nhưng ngay trong ngày đầu tiên của năm mới, xác Thiếu tướng Thiết giáp Ken Kramer được phát hiện trong một nhà trọ tồi tàn bên đường cao tốc, cách Thủ đô Washington gần ba trăm dặm. Cặp táp của ông ta bị mất. Không ai biết bên trong có gì. Jack Reacher ngay lập tức nhận lệnh phải kiểm soát tình hình.

Nhưng tình hình không thể kiểm soát. Chỉ trong vài giờ, vợ thiếu tướng bị giết. Tiếp đó, hai quân nhân Delta lần lượt bị sát hại. Còn các sĩ quan chỉ huy thì bị chuyển từ nơi này sang nơi khác. Và giữa pháo đài khổng lồ mang tên Lục quân Hoa Kỳ, Jack Reacher nhận ra mình chỉ là một con cờ, bị điều khiển bởi những kẻ thù giấu mặt trong trò chơi quyền lực lớn lao.

***
James D. “Jim” Grant, chủ yếu được biết đến với bút danh Lee Child, là một tác giả người Anh, người viết tiểu thuyết ly kỳ, và nổi tiếng với loạt tiểu thuyết Jack Reacher. Những cuốn sách kể về cuộc phiêu lưu của một cựu cảnh sát viên quân đội Mỹ, Jack Reacher, người lang thang ở Hoa Kỳ.

Lee Child là tác giả của mười năm cuốn truyện trinh thám viết về nhân vật Jack Reacher, trong đó có những cuốn thuộc loại bestseller của New York Times như: Persuader, The Enemy, One shot ..vv. 

Tác phẩm đầu tay của Lee Child là Killing Floor đoạt cả hai giải Anthony và Barry dành cho truyện trinh thám đầu tay hay nhất, và tác phẩm The Enemy cũng đoạt hai giải Barry và Nero dành cho tiểu thuyết hay nhất. 

Bản quyền nước ngoài của loạt truyện Jack Reacher đã được bán cho hơn bốn mươi quốc gia.

Lee Child người gốc Anh, từng viết cho các show truyền hình, hiện sống tại New York và vẫn đang tiếp tục viết truyện trinh thám về Jack Reacher.

Website chính thức của tác giả: www.leechild.com.

***

Lấy mạng ra thề đấy. Có lẽ đó là những lời cuối cùng của Ken Kramer, như cơn hoảng loạn cuối cùng bùng nổ trong tâm trí khi gã ngừng thở và rơi vào hư vô. Gã đã đi quá giới hạn, theo mọi nghĩa, và gã biết điều ấy. Gã đã có mặt ở nơi không nên có mặt, đi cùng một người không nên đi cùng, và mang theo thứ đáng lẽ nên được cất giấu ở một nơi nào khác an toàn hơn. Nhưng gã đã suýt thoát. Gã đã đặt cược và sắp thắng cược. Gã đã chơi rất tốt. Có khi gã còn đang cười tự đắc nữa. Cho đến khi cơn co giật bất thình lình sâu trong lồng ngực phản bội gã. Thế là mọi việc quay ngoắt lại. Thành công chợt trở thành thảm họa. Gã chẳng kịp trở tay.

Chẳng ai biết cảm giác bị một cơn trụy tim chết người ập đến thì ra sao cả. Có người nào còn sống sót mà kể lại cho ta đâu. Mấy tay bác sĩ hay giảng về nào là hoại tử, đông máu, thiếu ô xi và tắc nghẽn mạch máu. Họ dự báo tim tự dưng đập nhanh, hoặc không gì cả. Họ dùng những từ ngữ như chứng nhồi máu cơ tim hay chứng rối loạn nhịp tim, mà những thuật ngữ chuyên môn đó nào có ý nghĩa gì với ta. Tự dưng lăn đùng ra chết là câu họ nên nói. Và Ken Kramer tất nhiên đã như vậy. Gã tự dưng lăn đùng ra chết, mang theo bí mật của mình xuống mồ, và mớ rắc rối gã để lại suýt nữa cũng giết luôn cả tôi.

Lúc đó tôi đang ngồi một mình trong văn phòng mượn. Có một chiếc đồng hồ gắn trên tường. Nó không có kim giây. Chỉ có kim giờ và kim phút. Đồng hồ điện. Nó không kêu tích tắc. Chiếc đồng hồ im bặt, hệt như căn phòng. Tôi nhìn kim phút, thật chăm chú. Nó không chạy.

Tôi đợi.

Kim phút chạy. Nó nhích lên một góc sáu độ. Cử động của nó máy móc, uể oải và chính xác. Nó nhích một lần và khẽ rung lên rồi nằm yên.

Một phút.

Một phút trôi qua, còn một phút nữa.

Sáu mươi giây nữa.

Tôi vẫn nhìn tiếp. Chiếc đồng hồ đứng lặng trong một thời gian dài, thật dài. Rồi kim phút nhích thêm lần nữa. Thêm một góc sáu độ, thêm một phút, điểm đúng giữa đêm, và năm 1989 nhích qua năm 1990.

Tôi đẩy ghế ra và đứng dậy sau bàn làm việc. Điện thoại reo lên. Tôi đoán là ai đó gọi chúc mừng năm mới. Nhưng không phải. Một cảnh sát dân sự điện tới vì ông ta tìm thấy một gã lính nằm chết tại quán trọ cách doanh trại ba mươi dặm.

“Tôi cần sĩ quan Quân cảnh còn trực,” ông ta nói.

Tôi ngồi lại xuống ghế, sau bàn làm việc.

“Có tôi đây,” tôi đáp.

“Bọn tôi tìm thấy người của anh, đã chết.”

“Người của tôi là sao?”

“Một quân nhân đó,” ông ta nói.

“Ở đâu?”

“Ở quán trọ, trong thị trấn.”

“Chết thế nào?” tôi hỏi.

“Trụy tim, chắc vậy,” ông ta đáp.

Tôi ngừng lại. Lật tờ lịch mà quân đội cấp cho đặt trên bàn, từ ba mốt tháng Mười hai sang mồng một tháng Một.

“Có gì khả nghi không?” tôi hỏi.

“Chả thấy gì cả.”

“Ông thấy ca trụy tim nào bao giờ chưa?”

“Nhiều lần rồi.”

“OK,” tôi nói. “Vậy điện qua trụ sở chỉ huy trại nhé.” Tôi cho ông ta số điện thoại.

“Chúc ông năm mới vui vẻ.”

“Anh không đến đây kiểm tra à?” ông ta hỏi.

“Không,” tôi đáp. Tôi cất ống nghe. Cần gì tôi phải đi.

Lục quân là một tổ chức lớn, to hơn Detroit một chút, nhỏ hơn Dallas một tẹo, và không có chỗ cho lòng thương cảm, hệt như hai nơi đó. Số quân nhân tại ngũ là 930.000 người cả nam lẫn nữ, và họ gần như có thể coi là đại diện cho dân số Mỹ nói chung. Tỷ lệ tử vong tại Mỹ là khoảng 865 người trên 100.000 người hằng năm, và khi không tham chiến thì quân nhân cũng chẳng chết chóng hơn hay chậm hơn dân thường là bao. Nhìn chung thì họ trẻ và khỏe mạnh hơn số đông người thường, nhưng đồng thời họ cũng rít thuốc nhiều hơn, nốc rượu nhiều hơn, ăn uống lung tung và chịu nhiều áp lực hơn, và còn phải làm đủ thứ việc nguy hiểm trong quá trình huấn luyện. Vì vậy tuổi thọ của họ chỉ nằm ở ngưỡng trung bình. Quân nhân cũng chết cùng tốc độ như người thường mà thôi. Làm phép toán nhỏ giữa tỷ lệ tử vong với số lượng tại ngũ, ta sẽ có hai mươi hai quân nhân chết hằng ngày mỗi năm, vì tai nạn, tự sát, bệnh tim mạch, ung thư, đột quỵ, bệnh phổi, suy gan, suy thận. Cũng như người dân chết ở Detroit hay Dallas mà thôi. Vậy nên tôi cần gì phải đi kiểm tra. Tôi là cảnh sát, nào phải quản tang.

Chiếc đồng hồ cử động. Kim phút nẩy và nhích lên rồi nằm yên. Ba phút quá nửa đêm. Điện thoại lại reo. Ai đó gọi chúc mừng tôi năm mới. Đó là viên trung sĩ ngồi phòng ngoài.

“Năm mới vui vẻ,” cô nói với tôi.

“Cô cũng vậy nhé,” tôi đáp. “Cô không đứng lên mà ló đầu vào phòng được à?”

“Thế sao sếp không thò đầu ra ngoài?”

“Tôi bận nghe điện thoại.”

“Ai gọi thế?”

Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù của tác giả Lee Child.

Download ebook

Kẻ Thù


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

[toc] Giới thiệu ebook Kẻ Thù Tweet! Kẻ thù là phần tiền truyện trong series về Jack Reacher, kể lại quãng thời gian anh còn phục vụ trong quân đội,…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose