Hướng Về Trái Tim – Hoa Thanh Thần
[toc]
Giới thiệu ebook
Hướng Về Trái Tim – Hoa Thanh Thần
Chó cuống lên sẽ vượt tường, còn thỏ thì sao? Đáp án là, ăn cỏ gần hang!
Giang Văn Khê, một con gián khờ khạo yếu đuối vô dụng, bị người ta chèn ép bắt nạt cũng không dám phản kháng, vì thất nghiệp lần thứ n, uống rượu say nổi cơn điên, đã đập vỡ chai rượu giơ lên trước mặt ông chủ quán bar – Lạc Thiên, gào thét “Trả công việc cho tôi!”.
Sau việc đó, dưới kế sách “phản kinh doanh” của cô bạn thân Lý Nghiên, cô từ một nhân viên thu ngân cực kỳ bình thường, trở thành cỏ gần hang của thỏ xấu bụng Lạc Thiên. Từ đó, Giang Văn Khê mãi mãi chỉ có nước giơ hai tay đầu hàng, than vãn một cách đáng thương rằng cô sai rồi, cô không nên thất lễ với anh trước mặt mọi người.
Trong quá trình đấu trí, Lạc Thiên bất ngờ nhận ra, ngọn cỏ gần hang của anh trông có vẻ mềm yếu đó lại có bệnh “nhân cách phân liệt”, mỗi lúc phải chịu một cú shock nào đó liền có thể trong tích tắc trở nên hung dữ vô cùng, nhưng sau đó lại hoang mang không nhớ gì cả. Cỏ gần hang với tính cách yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại song song đã thu hút con thỏ vốn lạnh lẽo như băng, anh không kìm được ham muốn ngậm ngọn cỏ ấy vào miệng, sở hữu nó mãi mãi…
Khi tình yêu đến với hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau này, một nghi án mười năm về trước đã phá vỡ băng và xuất hiện, khiến tất cả lại quay về số 0. Nút thắt tồn tại mười năm trong lòng Lạc Thiên liệu có được tháo gỡ? Cán cân thiên bình của tình yêu trong tim Giang Văn Khê liệu có thể được duy trì thế cân bằng?
Một thực tế cho thấy, vạn vật khi sinh ra và tồn tại đều cần có đôi, từ những loài cỏ cây vô tri vô giác, đến những con thú bé nhỏ hay to lớn. Con người lại càng cần có đôi. Mất đi một nửa là mất đi sự cân bằng – cái trạng thái cân bằng mà vạn vật hiện tượng trong vũ trụ này đều hướng đến. Người ta yêu nhau, gắn bó với nhau và trở thành một nửa trong cặp đôi hoàn chỉnh của nhau cũng tuân theo quy luật bất biến ấy của tạo hóa. Chung quy lại, con người sống đều hướng về trái tim với tất cả những yêu thương nồng nhiệt nhất, những nghĩ suy sâu lắng nhất cùng sự quan tâm, sẻ chia mọi vấn đề mà cả hai cần đối mặt trong cuộc sống. Hướng về trái tim – một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn, ngọt ngào, vừa chân thực, hài hước – chắc chắn sẽ giúp người đọc nhận thức rõ hơn về vấn đề này. Ngòi bút của Hoa Thanh Thần tiếp tục đi sâu vào đời sống tinh thần của các nhân vật là làm bật lên những tư tưởng, đồng thời là thông điệp chính của tác phẩm. Đó là thông điệp về tình yêu, về cách xử lý các mối quan hệ, các rắc rối thường nhật mà chúng ta hay gặp phải…
… Không biết đụng phải tường bao nhiêu lượt, bẽ mặt bao nhiêu lần, cô mới được nhận vào làm một công việc không liên quan tí gì đến kế toán. Cô đã từng làm nhân viên bán bảo hiểm, mùa hè nóng nực, mỗi buổi sáng phải đứng ở cổng công ty làm một cái đài phát thanh rất kỳ cục, ra rả kêu gào các câu khẩu hiệu mời chào “Nét xuân vừa hiện, giành nhau thăm viếng”… kết quả, lúc cô đến gặp khách hàng đầu tiên, vì say nắng mà ngất xỉu ngay trước cổng công ty người ta theo đúng kiểu “nét xuân vừa hiện”. Cô từng bán mỹ phẩm Mary Kay, cảnh tượng gọi nhau lung tung là “mẹ” với “con gái” ở phiên họp thường kỳ khiến cô bàng hoàng suốt cả tuần cũng chưa hoàn hồn lại, kết quả là, tốn bao nhiêu tiền mua một đống mỹ phẩm về cũng không thể bán được, đành đem toàn bộ bôi hết lên mặt, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Nhìn xem, qua một mùa hè mà da cô vẫn trắng muốt.
Cô còn làm nhân viên bán bàn chải đánh răng, phát tờ rơi trên đường, nhân viên vệ sinh trong KFC, nhân viên bán hàng trong hiệu thuốc… Nhưng những công việc đó đều ngắn hạn. Khó khăn lắm mới xin được làm thu ngân trong một siêu thị, khi rảnh rỗi lại ao ước được như những đồng nghiệp phòng Tài vụ, ngày ngày được đếm tiền, tuy không phải là tiền của mình, có lẽ ngày nào đó, cô có thể từ một nhân viên thu ngân bé nhỏ tầm thường thăng chức lên phòng Tài vụ, nhưng ông trời tại sao lại tàn nhẫn cướp đoạt ước mơ nhỏ nhoi muốn có một công việc chính thức của cô kia chứ?
Chỉ ba ngày nữa là cô có thể trở thành nhân viên chính thức rồi… Hàng mi dày cong và ướt đẫm động đậy, Giang Văn Khê vỗ vỗ mặt, gắng gượng chớp mắt vài cái, không thể không đối diện với hiện thực, thừa nhận số khổ của mình. Nắm tay lại, đứng thẳng người, cô động viên bản thân: Không sao, chắc chắn mình có thể tìm được việc khác. Lý Nghiên nói cô chính là một con gián vạn năm dù có bị đánh, đập, ngắt, đạp… cũng không chết được…”
Đây là câu chuyện của những người đã từng yêu và từng bị tổn thương.
Đây là câu chuyện dành cho những người đang chờ đợi một tình yêu,
Và đây cũng là câu chuyện của những người đang yêu…
Anh có một quá khứ không hoàn hảo, bị bạn bè xa lánh, người yêu bỏ rơi và toàn bộ tương lai tươi sáng của một sinh viên xuất sắc đã bị chôn vùi sau chấn song nhà tù vì một âm mưu của sự phản bội. Nỗi oan ức cùng sự đấu tranh trong tuyệt vọng khiến mái đầu của chàng thanh niên trẻ bạc trắng sau một đêm. Và từ giây phút bước chân vào nhà giam cho đến khi trở lại với tự do sau bốn năm bị giam cầm, anh không lúc nào quên mối hận thù với người cảnh sát đảm nhiệm vụ án đã gián tiếp hủy hoại cuộc sống của anh. Anh hận!
Đứng dậy từ quá khứ đen tối để tự khẳng định năng lực của bản thân, sáu năm sau anh đã là Tổng giám đốc Lạc Thiên của tập đoàn Giang Hàng, một người đàn ông có hấp dẫn bằng cả tài năng và ngoại hình khiến người người ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong cuộc sống của anh ngoài công việc thì chỉ còn sự trống rỗng: “Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào cô độc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín… Một người mà trái tim đã chết thì làm sao còn sống lại được nữa…”. Cứ như vậy, anh làm bạn với nỗi cô đơn, mãi cho đến một ngày, người con gái ấy xuất hiện…
Cô gái ấy chính là Giang Văn Khê, một cô gái rất bình thường, cô không xinh đẹp nổi bật, không thông minh giỏi giang, thậm chí cô còn đang trong tình trạng thất nghiệp nhưng cô đơn giản, không cầu kì, không đòi hỏi và cô rất tốt bụng. Chính sự đơn giản của cô đã thu hút anh, mặc dù đôi lúc cô vụng về vướng vào nhiều rắc rối khiến anh đau đầu nhưng chính cô đã khiến cho cuộc sống ảm đạm của anh trở nên đầy màu sắc và mái tóc vốn bạc trắng bao lâu nay cũng dần dần đen lại như một sự pháp màu diệu kỳ.
Mọi chuyện những tưởng sẽ êm đẹp với một kết cục hạnh phúc của tình yêu thì cũng đúng là lúc sóng gió ập đến. Giang Văn Khê, người con gái mà Lạc Thiên yêu lại chính là cháu gái của người cảnh sát đã gián tiếp khiến anh danh một kẻ tội phạm trong oan ức. Cậu của cô đã mất cùng với bí mật về vụ án mà anh không cách nào lật lại để giải oan cho bản thân. Bóng ma bao phủ lấy quà khứ mà anh muốn đã muốn chôn vùi cùng sự hận thù trong bao lâu nay bỗng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết và tình yêu trong giây phút này trở nên thật lẻ loi.
Hóa ra trong tình yêu cũng cần phải có sự dũng cảm và chấp nhận. Sự dũng cảm để đối mặt với quá khứ của nhau, sự chấp nhận để thấu hiểu chính con người thật của nhau. Ngay từ lúc yêu Giang Văn Khê, Lạc Thiên cũng đồng thời chấp nhận một nhân cách mạnh mẽ khác tồn tại trong con người cô mà cô cũng không hay biết. Và giây phút quá khứ của Lạc Thiên bị những kẻ được gọi là bạn bè cũ của anh lật lên ngay trước mắt Giang Văn Khê, cô vẫn lựa chọn tin tưởng con người anh. Nhưng ngay khoảnh khắc phát hiện ra mỗi liên hệ giữa người cảnh sát năm xưa và Văn Khê thì Lạc Thiên đã không thể kiềm chế bóng tối trong con người mình. Anh trốn tránh, xa lánh và cắt đứt liên lạc với Văn Khê, tự tay đẩy cô ra khỏi thế giới của mình và tự ngăn cấm cả tình yêu của bản thân.
Liệu rằng lần này Lạc Thiên có thoát ra khỏi quá khứ ám ảnh bào lâu nay và tìm lại được tình yêu của mình? Và ai là người đứng đằng sau âm mưu hãm hại lạc Thiên năm xưa?
Trong nhà hàng sang trọng với tiếng nhạc êm đềm, Nghiêm Tố ngồi gần cửa sổ, trên bàn đang đốt hai cặp nến thơm có kiểu dáng giống lọ hoa, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt chị, không nhìn rõ cảm xúc.
Chị khẽ lắc nhẹ rượu vang trong ly, như đang nghe tiếng dương cầm róc rách hệt tiếng nước chảy, nhưng chi có chị biết chị đang nghĩ gì.
Hôm nay là sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị, nhưng lại là một sinh nhật cô độc.
Theo mọi năm, sẽ luôn có một người đàn ông cùng chị mừng sinh nhật, nhưng hôm nay chị lại cãi nhau với anh ta vì những chuyện cũ.
Chị không biết trước sinh nhật bốn mươi của mình có còn đợi được người đó mở lời, vốn theo chủ nghĩa không kết hôn, bỗng phát hiện ra nỗi cô đơn lặng lẽ trong cuộc sống đơn độc ấy thực tế lại quá thê lương, vất vả làm việc cả ngày, về lại ngôi nhà vắng vẻ, mọi cô độc và mệt mỏi đều ập đến khiến chị cảm thấy rất mệt rất mệt.
Vừa lúc nãy, anh chàng du học về nước theo đuổi chị rất lâu đã cầu hôn chị. Nếu theo cá tính trước kia, chị nhất định sẽ từ chối, nhưng lần này chị lại do dự.
Gần đây chị luôn nghĩ đến một vấn đề, chị có nên tìm một người để lấy, dù sao chị cũng đã lớn tuổi, nay còn có người chịu đón nhận, chị nên lấy làm mừng mới phải, nhưng trong thâm tâm, chị vẫn chờ mong người đàn ông mà mình đã đợi hơn hai mươi năm – Giang Hoài Thâm.
Nhưng đến hôm nay thì chị hoàn toàn bỏ cuộc.
Vì anh ta đã tàn nhẫn gọi chị cùng đi chọn nhẫn cưới với mình, nói là định kết hôn.
Quen biết với anh Thâm là vì người chị Nghiêm Quy Vân.
Trong ký ức, chị Nghiêm Quy Vân là một người phụ nữ khá xinh đẹp và hiền dịu, nhưng chị lại có một cuộc hôn nhân bất hanh, cũng chính cuộc hôn nhân này đã mang lại bóng đen thời thơ ấu cho chị.
Chị nhớ rõ mùa đông năm chín tuổi, Quy Vân vừa trải qua một ngày bị hành hạ vất vả, cuối cùng sinh ra một cậu con trai, lấy tên là Hứa Lạc Thiên, ngụ ý cậu là thiên sứ vui vẻ dạo chơi nhân gian.
Đó là lần đầu Nghiêm Tố trông thấy một đứa bé sơ sinh, làn da đỏ hồng nhăn nheo, chị thậm chí không dám ôm, sợ làm rơi mất.
Vốn là chuyện rất vui, nhưng người anh rể ham ăn lười làm, lại thích uống rượu đánh bạc Hứa Nham Tùng đã phá hoại tất cả. Quy Vân đã trông đợi người chồng Hứa Nham Tùng sẽ vì con trai mà sống thật tốt, nhưng rốt cuộc càng hy vọng lại càng thất vọng.
Hứa Nham Tùng mấy hôm không về nhà bỗng nửa đêm đá bật cửa ra, làm tất cả mọi người tình giấc.
Nghiêm Tố và mẹ chưa kịp dậy thì nghe phòng bên vẳng đến tiếng hét của Quy Vân. Nghiêm Tố vội ngồi dậy, lao đến, thấy Hứa Nham Tùng đang túm tóc Quy Vân, vừa kéo vừa đánh: “Lấy tiền ra đây!”.
“Em đã nói là không có!” Quy Vân che chở đứa con, lại bị Hứa Nham Tùng tát cho một cái, đầu đập vào tủ quần áo, ngã ngồi xuống đất.
Tiểu Lạc Thiên òa khóc.
Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, không thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập tức rút một cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham Tùng: “Không được đánh chị tôi!”.
Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy tiền”.
“Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất.
“Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”, hắn lôi xềnh xệch chị đi.
Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy trên đất lên, đập manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước cửa.
Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay.
Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai đêm.
Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn đã cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp, còn chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi.
Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân đã hai mươi lăm, còn Nghiêm Tố thì mười hai tuổi.
Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học nói, về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì.
Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân đã có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng.
Nếu cứ như thế mãi thì tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc nào cũng xảy ra khi người ta đang hanh phúc nhất.
Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ một khoản tiền, bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho một hộp đêm. Quy Vân rất do dự không biết có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay không. Nếu không đi thì tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu?
Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ quyết tâm, chọn cách rời đi, tìm một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng bất ngờ đã xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm Tố tan học về nhà thì thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi
bệt trên sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi không thở được, nhũn người ngồi một bên.
Khi không thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt một cái mà cậu bé đã biến mất. Không lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra một vụ bắt cóc trẻ con.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Lạc Thiên biến mất thì sẽ ra sao.
Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm kiếm mấy ngày mấy đêm liền.
Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi.
Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì thì mẹ nhất định sẽ không gượng nổi nữa”.
Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế nào? Em sẽ thế nào?”.
Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to.
Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc về nhà.
Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu đứng đắn.
Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa thì sẽ ổn.
Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ.
Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy trên người chị một mùi hương nhàn nhạt, có lúc còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng nói chị Quy Vân làm việc trong hộp đêm.
Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta nói là thật, thế là chị nói với Quy Vân rằng không muốn đi học nữa, không muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình, cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy Vân.
…
Mời các bạn đón đọc Hướng Về Trái Tim của tác giả Hoa Thanh Thần.
Download ebook
Hướng Về Trái Tim – Hoa Thanh Thần
FULL: |
Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:www.truongdinh.vn@gmail.com
[toc] Giới thiệu ebook Hướng Về Trái Tim – Hoa Thanh Thần Tweet! Chó cuống lên sẽ vượt tường, còn thỏ thì sao? Đáp án là, ăn cỏ gần hang!…