Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật – J. K. Rowling
[toc]
Giới thiệu ebook
Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật – J. K. Rowling
SINH NHẬT BUỒN NHỨT
Đây không phải là vụ cãi vã đầu tiên nổ ra trong buổi điểm tâm ở nhà số 4 đường Privet Drive. Hồi sáng sớm tinh sương này, ông Vernon Dursley đã bị đánh thức vì một tiếng cú rúc inh tai phát ra từ căn phòng thằng cháu Harry của ông.
Ông gầm lên từ phía đầu bàn ăn:
“Lần thứ ba trong tuần này rồi đó nghen! Mày mà không kềm được con cú đó thì phải tống nó đi ngay cho tao!”
Một lần nữa, Harry lại phải cố gắng giải thích:
“Tại nó chán quá đó, dượng. Nó quen bay nhảy bên ngoài. Nếu dượng cho phép cháu thả nó ra đêm nay…”
Dượng Vernon nạt một tiếng, trứng chiên văng ra dính cả vào bộ ria mép rậm rạp của dượng:
“Bộ tao ngu lắm hả? Tao thừa biết chuyện gì xảy ra nếu thả con cú đó chớ…”
Ông ném cho vợ, dì Petunia, một cái nhìn tăm tối.
Harry toan cãi lại, nhưng tiếng nói của nó bị một tiếng ợ to và dài của Dudley nhấn chìm:
“Con muốn ăn thêm thịt muối chiên.”
Dì Petunia hướng đôi mắt mơ màng về phía cậu con đồ sộ:
“Còn nhiều trong chảo đó cưng! Hễ có dịp là má phải bồi dưỡng cho con… chớ má không ưa được đồ ăn ở trường…”
“Nhảm nhí, anh chưa bao giờ bị đói khi anh còn theo học trường Smeltings.”
Dượng Vernon hăng hái ngắt lời vợ, rồi ông quay sang con trai:
“Còn đủ cho con ăn no mà, phải không con trai của ba?”
Dudley vốn đã to đến nỗi mông của nó bè ra cả hai bên chiếc ghế nhà bếp. Nó nhe răng cười với ba nó rồi quay sang Harry bảo:
“Đưa cái chảo!”
Harry bực mình:
“Anh quên nói hai chữ nhiệm mầu rồi!”
Hiệu quả của câu nói đơn giản này đối với tất cả những người còn lại trong gia đình thật không tin được: Dudley há hốc miệng và té từ trên ghế xuống đánh rầm một cái làm rung rinh cả nhà bếp; bà Dursley hét lên một tiếng nhỏ và đưa hai tay bụm miệng mình; còn ông Dursley thì đứng phắt dậy, mạch máu nổi cộm phập phồng hai bên thái dương.
Harry vội giải thích:
“Ý con muốn nói hai tiếng ‘làm ơn’, chứ con không có ý…”
Nhưng dượng đã nổi cơn thịnh nộ, gầm lên, nước miếng phun khắp bàn:
“TAO ĐÃ DẠY MÀY CÁI GÌ VỀ VIỆC NÓI HAI TIẾNG ‘NM’ ẤY TRONG NHÀ TAO HẢ?”
“Nhưng con…”
Dượng đấm xuống bàn một cái, rống lên:
“SAO MÀY DÁM LÀM CHO DUDLEY SỢ HẢ?”
“Con chỉ…”
“TAO CẢNH CÁO MÀY! TAO KHÔNG CHỊU ĐƯỢC BẤT CỨ BIỂU HIỆN BẤT BÌNH THƯỜNG NÀO CỦA MÀY DƯỚI MÁI NHÀ NÀY.”
Harry nhìn sững hết gương mặt tím rịm của dượng Vernon đến gương mặt tái mét của dì Petunia. Dì đang cố gắng đỡ Dudley đứng lên.
“Dạ… dạ,” Harry nói, “thôi được…”
Dượng Vernon ngồi xuống, thở phì phì như con tê giác lên giây thiều, và ngó Harry qua khóe mắt nhỏ sắc lẻm của ông.
Kể từ hồi Harry về nhà nghỉ hè, dượng Vernon đã đối xử với nó như một trái bom có thể nổ bất cứ lúc nào, bởi vì Harry không phải là một đứa trẻ bình thường. Nói nào ngay, Harry không thể bình thường như dượng mong muốn được.
Harry Potter là một phù thủy – một phù thủy mới toanh vừa học xong năm thứ nhứt ở Hogwarts – học viện Pháp thuật và Ma thuật. Và nếu gia đình Dursley không vui vẻ gì khi phải đón tiếp nó về nghỉ hè ở nhà họ, thì điều đó cũng chẳng thấm gì với nỗi buồn đang gặm nhấm Harry.
Nó nhớ trường Hogwarts tha thiết như bị đau bao tử kinh niên. Nó nhớ tòa lâu đài với những hành lang bí mật và những con ma, nhớ những lớp học (mặc dù có lẽ không nhớ lắm bậc thầy Độc Dược Snape.) Nó nhớ bầy cú đưa thư mỗi sáng, nhớ bàn ăn dài trong Đại Sảnh Đường, cái giường ngủ có bốn cọc giăng mùng trong tháp ký túc xá. Nhớ những buổi đến thăm bác Hagrid – người giữ khóa – trong căn chòi của bác cạnh khu Rừng cấm. Và nó đặc biệt nhớ Quidditch, môn thể thao phổ biến nhất trong thế giới phù thủy (có sáu cột gôn cao, bốn trái banh bay, và mười bốn cầu thủ cỡi chổi thần.)
Tất cả sách thần chú của Harry, cả cây đũa phép, áo chùng phù thủy, cái vạc, và cây chổi thần thượng hạng Nimbus 2000, đều bị dượng Vernon khóa kỹ trong tủ xép dưới gầm cầu thang ngay cái lúc mà Harry vừa đặt chân trở về. Gia đình Dursley thì bận tâm gì chuyện Harry có thể mất chỗ trong đội Quidditch nhà Gryffindor vì nó không luyện tập gì hết suốt mùa hè? Và nếu Harry trở về trường Hogwarts nhập học mà không làm xong bài tập nào hết thì có ăn nhằm gì đến nhà Dursley?
Gia đình Dursley là những người mà giới phù thủy gọi là Muggle (những người không có tới một giọt máu phù thủy trong huyết quản), và theo quan điểm của ông bà Dursley thì có một phù thủy trong nhà là cả một mối nhục sâu sắc nhất. Dượng Vernon còn nhốt cả con cú của Harry, con Hedwig, trong lồng và khóa lại, không cho nó đưa thư cho bất cứ ai trong thế giới phù thủy.
Harry không giống ai trong cái gia đình này. Dượng Vernon thì to bè và không có cổ, chỉ có một bộ ria mép đen vĩ đại; dì Petunia thì mặt dài như mặt ngựa, người xương xẩu; Dudley thì tóc vàng, da hồng, và phục phịch. Trong khi Harry thì nhỏ và gầy, đôi mắt xanh lá cây rất sáng và mái tóc đen tuyền luôn luôn rối bù. Nó đeo kính tròn, và trên trán nó có một vết thẹo mỏng hình tia chớp.
Chính vết thẹo này đã làm cho Harry trở thành đặc biệt, ngay cả đối với một phù thủy thì đó cũng là một điều rất đặc biệt: vết thẹo đó là dấu chỉ duy nhứt về quá khứ bí ẩn của Harry, về lý do mà Harry được đem bỏ ở thềm nhà Dursley hơn mười một năm trước.
Năm vừa lên một, không hiểu bằng cách nào đó, Harry đã sống sót được dưới phù phép của tên phù thủy Hắc ám vĩ đại nhứt của mọi thời đại – Ngài Voldemort – một cái tên mà hầu hết phù thủy vẫn còn sợ hãi khi nhắc đến. Cha mẹ của Harry đã bị Voldemort giết chết, nhưng Harry sống sót với vết thẹo hình tia chớp, và – không ai hiểu tại sao – quyền lực của Voldemort bị tiêu tan ngay khoảnh khắc mà hắn không giết được Harry.
Từ đó Harry được dì dượng nuôi lớn. Nó sống với gia đình Dursley trong suốt mười năm, không hề hiểu tại sao cứ gây ra bao nhiêu điều kỳ lạ, mặc dù nó không cố ý; và nó cũng tin vào câu chuyện mà gia đình Dursley đã nói với mình, rằng cái thẹo nó có là trong một tai nạn xe hơi đã làm cho ba má nó chết.
Thế rồi, cách đây đúng một năm, trường Hogwarts gởi thư cho Harry, khiến cho toàn bộ câu chuyện này được phơi bày. Rồi Harry theo học ở trường Hogwarts, tại đây, Harry và cái thẹo của mình đã trở thành rất nổi tiếng… Nhưng bây giờ năm học đã qua, nó phải trở về với gia đình Dursley để nghỉ hè, lại bị đối xử như một con chó ghẻ.
Gia đình Dursley thậm chí không thèm nhớ hôm nay là sinh nhật thứ mười hai của Harry. Dĩ nhiên Harry cũng chẳng trông mong gì nhiều; họ cũng chưa từng cho nó một món quà thực sự nào, đừng nói chi tới bánh sinh nhật. Nhưng mà hoàn toàn không đếm xỉa gì hết trơn thì…
Lúc đó, dượng Vernon tằng hắng lấy giọng một cách long trọng và nói:
“Nghe đây, như mọi người đều biết, hôm nay là một ngày rất quan trọng.”
Harry ngẩng đầu lên, không dám tin nổi.
Dượng Vernon nói:
“Đây có lẽ là ngày mà ta đạt được sự thăng tiến lớn nhứt trong nghề nghiệp của ta từ trước tới nay.”
Harry ngó trở xuống miếng bánh mì nướng của nó. Thì ra, nó nghĩ một cách cay đắng, dượng Vernon đang nói về cái bữa dạ tiệc ngu xuẩn ấy. Suốt hai tuần nay ông ấy không hề nói đến cái gì khác hơn. Một nhà xây dựng giàu có nào đó cùng bà vợ của ông ta sẽ đến ăn tối, và dượng Vernon – nhà sản xuất máy khoan – hy vọng kiếm được món đơn đặt hàng lớn của ông này.
Dượng Vernon nói:
“Anh nghĩ chúng ta nên coi lại hết chương trình một lần nữa. Đúng tám giờ tất cả chúng ta nên ở đúng vị trí của mình. Petunia, em sẽ đứng ở…”
“… trong phòng khách, chờ đón những vị khách quí đến nhà chúng ta.” Dì Petunia tiếp lời ngay.
Dượng Vernon hài lòng:
“Tốt, tốt, còn Dudley?”
“Con sẽ chờ để mở cửa.”
Dudley đáp và nở một nụ cười điệu đàng giả tạo:
“Thưa ông bà Mason, cho phép con cất áo khoác của ông bà ạ.”
Dì Petunia kêu lên sung sướng:
“Họ sẽ mê thằng bé cho coi!”
… Mời các bạn đón đọc Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật của tác giả J. K. Rowling.
Download ebook
Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật – J. K. Rowling
FULL: |
Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]
[toc] Giới thiệu ebook Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật – J. K. Rowling Tweet! SINH NHẬT BUỒN NHỨT Đây không phải là vụ cãi vã đầu tiên nổ…