Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng

Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng

[toc]


Giới thiệu ebook

Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng


Văn án :

Biết Trì Ý bị mất ngủ, Tiêu Chỉ Hàn xung phong dỗ dành cô ngủ, giọng nói cà lơ phất phơ: “Dỗ cậu ngủ không phải rất dễ à? Hát hay kể chuyện, cậu chọn một cái đi.”
Trì Ý suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu đọc bài học thuộc lòng cho tớ nghe đi.”
Đầu bên kia im lặng, trong điện thoại vang lên tiếng lật sách ‘xoạt xoạt’.
Đêm ấy, Tiêu Chỉ Hàn nhìn điện thoại, khó khăn đọc sách cả đêm.

 

Sau khi tốt nghiệp trung học, Tiêu Chỉ Hàn quay về trường tuyên truyền.
Các đàn em khóa sau nhìn trai đẹp trong truyền thuyết của Trường Nhất Trung, khó nén kích động, đặt đủ loại câu hỏi.
Đang lúc gay cấn, một cô gái xinh đẹp đi vào khiến cả hội trường vốn đã sôi nổi lại càng bùng nổ hơn.
Thế là, bọn họ nhìn thấy người đứng trên đài khi nãy còn uể oải lười biếng, bây giờ nhìn chằm chằm cô gái đứng ở lối đi nhỏ, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Không phải các bạn vừa mới hỏi tôi, lúc học cấp ba có từng yêu đương không.”
Tiêu Chỉ Hàn không trả lời trực tiếp: “Năm lớp mười một, vào một buổi tối tự học bị cúp điện, tôi đứng trong bóng tối chặn cô ấy ở cửa sau, nói với cô ấy một câu.”
Bầu không khí vốn yên tĩnh trong nháy mắt nổ tung, các nữ sinh nhao nhao thét chói tai hỏi câu gì. Tiêu Chỉ Hàn cười, không hề che giấu nhìn về phía Trì Ý, giơ hai tay lên.
“Nhìn xem, tớ đầu hàng cậu rồi.”

——

Mùa lạnh về rồi thì con người ta thường rúc vô chăn, nhâm nhi một câu chuyện đáng yêu và ngập tràn cẩu lương, đó là lý do vì sao bài review này ra đời. Bản thân là một người ế chỏng vó, không có tình yêu thời học sinh nên mình rất ham đọc các câu chuyện thanh xuân vườn trường. Và mình rất hài lòng với “Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng”, đủ đáng yêu, đủ ngọt, đủ ngược chết độc giả.

Trì Ý – nữ chính của câu chuyện là một học bá đích thực. Chị học ban xã hội nhưng mình thấy môn nào chị cũng chuyên. Mới chuyển tới trường Trung học Nhất Trung thành phố Nam vào năm lớp 11 và học ở lớp 20, làm bài kiểm tra anh văn trên lớp được 23 điểm, cao nhất lớp. Xếp nhất thi giữa kỳ, đại khái môn nào cũng cao muốn xỉu. Giáo viên nhìn vô ai cũng nghĩ Trì Ý là một học sinh ba tốt tiêu chuẩn, đã thế tính tình còn hiền lành, dịu dàng. Nhưng mà, thật ra chị độc miệng lắm, mắng người cũng không hề thô tục mà đầy thơ văn.

• “Này anh, anh là người máy à? Vậy nên không nghe hiểu ý tôi? Anh cứ cố gắng tiếp thị sản phẩm giáo dục trẻ em với một học sinh trung học như tôi làm gì? Tôi đề nghị anh đi sinh một đứa con còn nhanh hơn đấy, không phải nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao? Cám ơn.”

• “Nhìn cho kỹ, tôi không muốn nói chuyện với mấy con chó đang sủa, không có nghĩa là cậu có thể đứng trước mặt tôi, nói những lời khó nghe của giống loài các cậu. Còn nữa, mặc kệ tôi với Tiêu Chỉ Hàn ai dụ dỗ ai, đó không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào. Nếu tôi còn nghe thấy cậu đi tung tin đồn về tôi và cậu ấy, cậu ấy chưa ra tay thì tôi đã đánh cậu trước.”

Tiêu Chỉ Hàn – Nhìn tên là biết anh nam chính đẹp trai rồi mọi người ơi. Lúc đầu anh xuất hiện như kiểu bad boy vậy á, anh với Trì Ý gặp nhau lần đầu là trong khu trò chơi. Lần đụng độ này cũng chả vui lắm vì sau đó khi hai người thành bạn cùng lớp, thậm chí là cùng bàn nhưng vẫn có ác cảm với nhau. Một người thì nói có mù mới thấy Trì Ý đẹp, người kia thì nói không có hứng thú với nam sinh chỉ được mỗi cái mặt cũng như Tiêu Chỉ Hàn chả phải gu của mình. Haha đọc tới đây là mình biết thế nào sau này có một đôi nào đó auto bị nghiệp quật nè .

• “Tớ đã nói cho cậu biết chưa, mọi phiền não của tớ gần đây đều liên quan đến cậu.”
• “Lên lớp nhớ cậu, tan học cũng nhớ cậu, nằm mơ cũng nhớ cậu.”
• “Cậu nói xem, có phải lão tử chết mê chết mệt cậu rồi không?”

Như diễn biến của một câu chuyện thanh xuân vườn trường và bạn cùng bàn với nhau thì Hàn bảo với Trì Trì là lâu ngày sinh tình. Thích nhau rồi thì cà cưa, ghẹo nhau làm nhóm bạn của Tiêu Chỉ Hàn nổi da gà. Tuy nhiên, thì Trì Ý không đồng ý quen nhau lúc cấp 3 vì sợ lỡ dở việc học cho nên Hàn bảo tạm thời là “bạn trai” thực tập aka bạn cùng bàn. Đôi này thì là giúp đỡ cùng nhau tiến bộ trong học tập, Tiêu Chỉ Hàn từ hạng nhất từ dưới đếm lên nhưng sau khi có tình yêu vào rồi thì tiến bộ vượt bậc luôn. Trì Ý thì vẫn học bá vậy thôi, thi đại học sau này cũng là thủ khoa ban xã hội, hơn nữa còn phá kỷ lục điểm của bản xã hội trước đó nữa.

Nói về màn chiều “vợ” của nam chính thì nhiều lắm. Biết Trì Ý tủi thân vì bạn cùng ký túc xá được ba mua thùng bánh kẹo thì anh cũng đi mua liền một hộp, mà còn toàn là bánh kẹo ngoại. Hay như một dòng trạng thái vu vơ trên Wechat của Trì Ý là chị muốn có túi thần kỳ của Doraemon, sau đó anh cũng mua một đống Doraemon đủ size về tặng chị. Đủ giàu. Nói về sự giàu thì không phải một mình Hàn bảo giàu mà Trì Trì cũng giàu nữa. Hài nhất là đoạn bắt “trộm”, giải quyết người ganh ghét mình của chị Ý, đầy hơi thở của kẻ có tiền, quá xá đỉnh luôn. Thi đại học xong thì hai người yêu nhau, tình cảm vẫn tốt rồi sau này cưới nhau thôi. Đôi chính có cái kết cực kỳ viên mãn.

• “Tiêu Chỉ Hàn, kỳ thật em không hề mạnh mẽ.”
• “Em có anh mà.”

• Tất cả buồn bã đều để lại quá khứ.
Từ khi gặp được anh.
Giá băng tan hết, ngân hà sáng soi.
Bởi vì trong thế giới của em,
Anh chính là tình yêu.

Nói về nhân vật phụ thì Phương Vũ Thành – bạn thân của Tiêu Chỉ Hàn là một cây hài ở chính văn, nhưng qua đến các ngoại truyện cuối của anh thì trời ơi, anh quay ngoắt 180 độ thành hình tượng men cool ngầu, bá đạo??? Mém nữa mình ngất vì Phương Vũ Thành bình thường chơi với Tiêu Chỉ Hàn thì như một bạn trẻ “ngốc nghếch” vậy đó, xong rồi suốt ngày so sắc đẹp của mình với Hàn bảo  Nói chung là hình tượng thanh niên ngốc manh. Còn bạn gái của Phương Vũ Thành? Ở chính văn có lộ xíu xiu, ai tinh mắt là thấy.

Mọi người hỏi về cảnh mình ấn tượng nhất truyện? Là cảnh cặp đôi phòng bên cạnh mây mưa rất mãnh liệt trong khách sạn mà Trì Ý và Tiêu Chỉ Hàn ở ngay sau hôm thi đại học. Thịt của đôi chính? Ở ngoại truyện nha mọi người. Cảnh ở khách sạn có tí vụn thôi chứ chả làm ăn gì cả 

——
“Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng” là một câu chuyện đáng yêu, đọc giải trí rất dễ thương. Đọc xong thì mình chỉ ước gì mình thông minh như Trì Ý và có một Tiêu Chỉ Hàn cho bản thân thôi.
Truyện có pass quiz từ chương 45 đến 56, pass comment về truyện cho 10 chương ngoại truyện. Với pass quiz thì mọi người nhớ để ý các chi tiết nhỏ nhé.

***
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ngành du lịch cả nước bước vào khoảng thời gian cao điểm.
Thời tiết rất tốt, những ngày qua thành phố Nam vốn dĩ có mưa phùn lác đác nhưng nay mặt trời chiếu xuống cuốn trôi cơn giá lạnh.
Tám giờ sáng.
Trì Ý ngồi trên ghế ăn sáng, cô cúi đầu xúc một thìa cháo, không nhanh không chậm đưa vào miệng.
Căn nhà rộng không quá trăm mét vuông, bức tường trắng tinh đã hơi ngả vàng, bên trong trang trí đơn điệu, chiếc khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ rực có thể xem là đồ trang trí bắt mắt nhất ngôi nhà.
Màu sắc và hoa văn nhìn khá sang trọng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng nó được mua ở cửa hàng trang trí với giá chín đồng.
Lâm San dựa vào ghế khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm Trì Ý phía đối diện. Chợt cô ta đứng dậy, giơ tay chỉ mặt Trì Ý, mắt nhìn Trương Phương Phương: “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay dẫn con đi chơi sao? Tại sao vì một người lạ mà bắt con ở nhà?”
Mặc dù Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, sắc mặt bà vẫn hơi khó coi, nháy mắt với Lâm San: “Con nói gì thế, đây là chị họ của con, không phải người lạ, còn không xin lỗi chị họ đi.”
Lâm San nghe thấy vậy thì không vui: “Nó không phải chị họ con, sao con phải xin lỗi nó?”
Cái nhà này vốn chỉ có một đứa con là cô, sao gần đây mọi chuyện cô đều phải nhường nó, bây giờ còn phải xin lỗi nó? Không có cửa đâu.
“Trì Ý, con đừng so đo với em nó nhé, nó bị chú dì chiều hư.”
Thấy Lâm San không nghe lời dạy dỗ, Trương Phương Phương cũng không muốn Lâm San bị bẽ mặt trước mặt Trì Ý. Con bé là họ hàng của chồng bà, không có quan hệ gì với bà, bà không thể vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử.
Trì Ý liếc nhìn Lâm San, khẽ lắc đầu.
Thấy Trì Ý nhìn mình, Lâm San hừ một tiếng, trông thấy cô quay lưng bưng chén đi vào bếp thì lập tức ôm cánh tay Trương Phương Phương lắc lắc: “Sao mẹ lại cho nó ở nhà mình, để nó ở khách sạn không được sao? Một nhà ba người vốn đã chật chội, giờ có thêm một người nữa, làm gì cũng bất tiện.”
“Nó chỉ ở có vài ngày, nhịn một chút sẽ qua, ai bảo ba con nhiệt tình, không nói hai lời đã đưa người về đây.” Sợ Trì Ý nghe được, Trương Phương Phương hạ giọng: “Hơn nữa, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho nó ở khách sạn.”
“Nó có tiền, con đã nhìn thấy cái đồng hồ của nó trên mạng, cái đấy có giá vài ngàn…”
Thấy Trương Phương Phương không tin, Lâm San vừa định nói thêm vài câu thì Trì Ý đã đi ra, bắt gặp ánh mắt không một tia tình cảm của Trì Ý, Lâm San nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì nữa.
Trì Ý rút khăn giấy ra lau tay rồi ném chính xác vào sọt rác, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, phảng phất như những gì Lâm San vừa thấy chỉ là ảo giác.
“Thím, con đã rửa sạch chén.” Biết mẹ con Lâm San không chào đón mình, Trì Ý cũng không có ý định ở lại đây khiến người ta ngứa mắt: “Con ra ngoài đi dạo một lúc, thím không cần phần cơm tối cho con.”
Cửa chống trộm được kéo ra, Trương Phương Phương đi đến cửa sổ phòng khách, nhìn bóng dáng Trì Ý nhanh chóng biến mất, quay đầu nhìn Lâm San không đồng ý mở miệng: “Dù sao cũng là ba con đưa về, chờ qua Quốc Khánh nó sẽ dọn đến trường học. Hơn nữa, mấy ngày này vừa hay có người rửa chén…”
Trương Phương Phương im bặt khi nhìn thấy bồn rửa chén.
Trong ngăn đầu tiên của tủ khử trùng chỉ đặt mỗi hai cái chén sứ đã rửa sạch sẽ, trong bồn rửa có hai cái chén vẫn còn nằm đó.
Trong đó có một cái chén nhỏ chuyên dùng của Lâm San.
Ra khỏi căn nhà đó, Trì Ý cảm thấy không gian yên tĩnh hẳn đi.
Trì Ý cầm ly nước đá, so sánh kiến trúc bên đường với ký hiệu trên bảng chỉ đường để tìm đường.
Khi còn bé cô từng sống ở Thành phố Nam mấy năm, cô không sinh ra và lớn lên ở đây, cũng không có ký ức lẫn tình cảm gì đặc biệt với thành phố này, với cô nơi này hoàn toàn xa lạ.
Những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, nổi tiếng nhất Thành phố Nam là khu CBD, phân bố rải rác nhiều cửa hàng lớn nhỏ, những tấm kính trên tòa nhà cao mấy chục tầng ở giữa không trung phản xạ ánh nắng tỏa ra những tia sáng lung linh, xoay tròn biến ảo thành đủ loại màu sắc, lộng lẫy mơ hồ.
Trì Ý giơ tay che mí mắt, xuyên qua những khe hở ngón tay quan sát trung tâm thương mại đứng sừng sững ở gần đó. Mặt ngoài của tòa nhà là lớp cửa kính trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời, cả tòa nhà biến thành một khối màu xanh lam, thiết kế đánh thẳng vào thị giác người nhìn, trên những công trình nhỏ xung quanh đều treo những tấm biển quảng cáo, chủ yếu là quảng cáo cho trung tâm thương mại.
BLUEBOX, trung tâm thương mại lớn nhất Thành phố Nam, chủ yếu kinh doanh khách sạn, quán bar, nhà hàng với món ăn của nhiều quốc gia, cùng với đủ lọai giải trí khác nhau.
 

Mời các bạn đón đọc Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng của tác giả Thường Đông.

Download ebook

Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

[toc] Giới thiệu ebook Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng Tweet! Văn án : Biết Trì Ý bị mất ngủ, Tiêu Chỉ Hàn xung phong dỗ dành cô ngủ, giọng nói…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose