Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Giới thiệu
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Văn án:
Một chương trình tìm kiếm tài năng không có triển vọng lạc quan, đã sản sinh ra một thần tượng có lượng truy cập cao bất chấp, mỗi Weibo đều có hàng chục triệu lượt chia sẻ, nhưng ….toàn mẹ nó là điều ước.
Mọi người đều nói Tô Cẩm Lê ra mắt bằng cách ôm đùi.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, những ảnh hậu kia, ông trùm xã hội, nhà đầu tư, người cầm đầu gia tộc tài phiệt, trước khi gặp được cậu đều là trứng xui xẻo.
Mà cậu, lại là con cá chép gấm thành tinh, có thể đổi vận cho mọi người.
Anh trai diệt thiên diệt địa: “Đừng làm mình mệt mỏi, anh cho em cọ nhiệt độ tùy ý, em lập tức nổi tiếng.”
Người cầm đầu gia tộc tài phiệt: “Đừng làm minh tinh, làm con ta đi, gia sản hàng tỷ sau này là của con.”
Tô Cẩm Lê: “Con vẫn muốn cố gắng.. . .”
Văn án 2:
Lúc trước Tô Cẩm Lê muốn rời núi rèn luyện, gia gia đã nói với cậu vài câu thấm thía: “Thể chất con thuần âm, không chỉ mang đến vận may cho người thiện lương, còn sẽ hấp dẫn người dương khí nặng, dương khí càng nặng càng thích con.”
Tô Cẩm Lê tỏ vẻ cực kì đáng tin: “Không có việc gì, con là đàn ông mà!”
【 sau đó không lâu, Tô Cẩm Lê tiến vào giới giải trí, đột nhiên bạo hồng. 】
Tô Cẩm Lê khóc nức nở nói với gia gia: “Gia gia, đàn ông loài người thật là đáng sợ!”
Gia gia thâm trầm trả lời: “Không sao, con có thể hút dương khí anh ta.”
Tô Cẩm Lê: “QAQ! ! !”
Gia gia con là đàn ông mà a a a! ! !
Tiểu thần tượng ngốc ngếch cực xinh đẹp thụ × Ảnh đế đại lão lưu manh nhân khí siêu cao công
Lập ý: Đơn giản không muốn thành tinh, làm vậy là sẽ bị tên đàn ông nhân loại kia theo dõi!
***
Tô Cẩm Lê khiêng xe đạp, thở “Hồng hộc” đi về phía nội thành.
Sợi xích treo trên chiếc xe đạp vẫn đung đưa qua lại, đập vào chiếc xe đạp phát ra âm thanh lanh lảnh khá nhịp nhàng.
Mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống mặt rồi vào cổ áo.
Làn da cậu bị mồ hôi thấm ướt nên xuất hiện chút biến hóa.
Nhưng vì quá mệt nên cậu vẫn chưa biết được.
Trước khi xuống núi, Tô gia gia đã từng giúp Tô Cẩm Lê tính một quẻ.
Tô gia gia lúc đó đang ăn mì gói, trước mặt còn có 4 quyển tiểu thuyết huyền huyễn, bớt thời giờ đem la bàn ra xem bói, nhìn một chút rồi nói với Tô Cẩm Lê: “Lần này con xuống núi, dữ nhiều lành ít.”
“A? Con là cá chép gấm thành tinh mà, tại sao lại như vậy?” Cậu theo bản năng cảm thấy, gia gia vẫn là không yên tâm cho cậu xuống núi, cố ý dọa cậu.
“Bởi vì con là cá chép lai.”
Tô Cẩm Lê lập tức ngậm miệng.
Cậu không giống mấy con yêu khác, hay cực kì không giống…… Trước nay cậu vẫn luôn biết nhược điểm này.
Cậu có thể chất thuần âm.
Thế gian vạn vật, toàn phân âm dương.
Âm dương điều hòa, có thể sinh ra khí tràng riêng biệt, hơn phân nửa giống đực thuần dương, giống cái thuần âm.
Nhưng mà Tô Cẩm Lê lại ngược lại.
Mặc dù vậy cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn, chỉ là pháp thuật gì đó cậu đều không thể phát huy đến cực hạn, tư chất trời sinh đều kém hơn mọi người.
Thế cho nên Tô Cẩm Lê thành yêu nhiều năm như vậy, pháp thuật cũng chỉ tinh thông chút da lông.
Tô gia gia thấy Tô Cẩm Lê buồn rầu, do dự sau một lúc lâu, vẫn bổ sung một câu: “Nhưng con có thể yên tâm, dù sao vẫn là cá chép gấm tinh, mệnh trung chú định sẽ gặp được quý nhân, cũng có thể gặp dữ hóa lành.”
Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng mà……” Tô gia gia đột nhiên lại mở miệng.
Tô Cẩm Lê sợ tới mức ngừng thở, chờ đợi Tô gia gia nói tiếp.
“Con gặp được quý nhân, người đó phải nhận trợ giúp từ con, mới có thể trở thành quý nhân.” Tô gia gia bổ sung.
Tô Cẩm Lê không hiểu lắm, nhíu mày tự hỏi một hồi, còn muốn hỏi lại, lại bị Tô gia gia đánh gãy: “Hết rồi, đi đi.”
“Vậy…… Con đi nhé?” Tô Cẩm Lê đẩy cửa ra, tính toán rời đi, trước khi đi lại quay đầu lại nhìn Tô gia gia.
Mấy năm nay, yêu tinh hóa được thành người đều lục tục rời đi, giờ cậu đi mất, cũng chỉ còn lại Tô gia gia cùng em trai nhỏ tuổi ở đây, cậu vẫn có chút lo lắng.
“Ta còn phải nhắc nhở con, thể chất con âm, người càng nặng dương khí, sẽ càng thích tiếp cận con, thậm chí tập kích, con cần phải cẩn thận.” Tô gia gia nhìn đứa cháu thương tiếc nhất cuối cùng cũng muốn đi ra ngoài lang bạt, cuối cùng vẫn là có chút không nỡ.
Bình thường Tô Cẩm Lê thể chất kém, Tô gia gia đều sẽ cực kì chiếu cố, cảm tình tất nhiên cũng sâu nhất. Mới vừa rồi lãnh đạm đều là do giận dỗi.
“Gia gia, ngài yên tâm đi, con là đàn ông rồi!” Tô Cẩm Lê vỗ vỗ ngực, tự tin tràn đầy trả lời.
Dương khí nặng đều là đàn ông cả.
Đàn ông với đàn ông thì làm gì được? Cùng lắm đánh một trận.
Tô Cẩm Lê tự nhận mình có thể đánh không nổi nhưng chịu đựng hai ba hiệp thì vẫn được. Quan trọng nhất chính là, thể chất cậu tốt hơn người thường, đặc biệt chạy trốn siêu nhanh.
Đánh không lại, liền chạy.
Trong mắt Tô gia gia hiện lên một tia phức tạp, chần chờ một hồi, cuối cùng cũng không nói, chỉ hy vọng là mình nghĩ nhiều, thế gian hẳn là không hỗn loạn như vậy.
Nên ông nói với Tô Cẩm Lê: “Đi đi.”
Tô Cẩm Lê vẫn còn cảm giác hưng phấn khi sắp đi ra ngoài lang bạt, cũng không chú ý tới vẻ mặt của Tô gia gia, lấy chiếc xe đạp duy nhất trong nhà xuống núi.
Đang đi trên đường thì xe đạp đứt dây xích.
Tô Cẩm Lê lớn lên mấy năm nay, trong nhà không có thứ gì tử tế, đều là Tô gia gia thỉnh thoảng xuống núi, từ trong thành mang về trên núi, chiếc xe đạp này là đồ tương đối lạ trong nhà.
Cậu không nỡ vứt, vì thế khiêng xe đạp tiếp tục đi, định vào thành sửa.
Thật vất vả tới nơi có đường nhựa, Tô Cẩm Lê hưng phấn dẫm dẫm mặt đường, lại đem xe đạp đặt ở ven đường, đến trên đường nhảy vài cái.
Chỉ như vậy, đã làm cậu hưng phấn vô cùng.
Kết quả, đột nhiên có chiếc xe chạy lại thật nhanh, lớn tiếng bóp còi, cậu sợ tới mức chạy vội lại ven đường, lúng túng nhìn theo ô tô rời đi.
Trên đường đi, Tô Cẩm Lê lại ngồi lên xe đạp, đem xích buộc trên tay vịn xe đạp, dùng chân giẫm trên mặt đất, từng bước một đi về phía trước, so với khiêng đi thì dễ dàng hơn.
Chân cậu dài, ngồi trên xe, hai chân có thể vững vàng dẫm lên mặt đất, ngồi trên xe đạp “Hành tẩu” cũng sẽ không có vẻ quá mệt mỏi.
Lúc cậu xuống núi vẫn là buổi sáng, hiện tại đã đêm khuya, rất ít xe trên đường, tới gần khu dân cư cũng chưa thấy được mấy bóng người.
Tuy vậy cảm giác hưng phấn khó có được khi xuống núi vẫn làm cậu kích động vô cùng, cao hứng phấn chấn nhìn xung quanh.
Vài lần trước xuống núi đều là ban ngày, đây là lần đầu tiên cậu đến vào ban đêm. Cậu cảm thấy trong thành siêu cấp lợi hại, mặt tiền cửa hàng treo đèn màu sắc rực rỡ, còn chớp nháy.
Cuối cùng, cậu thấy có một người ở phía trước, lập tức dừng xe đạp, vội đi qua.
Nhưng cậu đi vài bước liền cảm thấy không thích hợp.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi ở đầu cầu, đang chỉnh lại làn váy của mình, vừa chỉnh vừa khóc.
Cô đã vượt qua lan can, xem tư thế này hẳn là muốn xuống nước.
Tô Cẩm Lê nghỉ chân nhìn một hồi, nhịn không được cảm thán trong lòng: Con gái trong thành phố đều mặc đẹp như vậy để đi bơi sao?
“Cái kia…… Cô có định khởi động trước không? Nước bây giờ hơi lạnh, cô nhảy xuống vậy dễ bị chuột rút đó.” Tô Cẩm Lê nhỏ giọng nhắc nhở.
Cậu nói xong câu đó, thành công khiến cho cô nàng chú ý, quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt hơi dữ tợn.
“Tôi chưa mẹ nó nghe nói qua trước lúc tự sát, còn phải làm làm nóng người, chẳng lẽ nhảy xuống còn phải biểu diễn như hoa rồi chết à?”
Cậu nghe xong sửng sốt trong nháy mắt.
Chú ý tới thái độ cô nàng cũng không tốt, ý thức được mình chỉ sợ quấy rầy đến người ta rồi.
Vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cô cứ tiếp tục.”
Cậu trả lời xong, lại khiến cô gái nhìn về phía cậu, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày.
Cậu lại lui một bước, giơ tay nhường nhường, ý bảo cô tiếp tục, cậu sẽ không quấy rầy.
Vưu Lạp cảm thấy, mình quả thực xui xẻo đến mức uống nước cũng có thể nghẹn, lái xe hai giờ, đến vùng hoang vu dã ngoại tự sát, còn có thể gặp một người đến xem náo nhiệt.
Cô nghĩ không thông, thiếu nhiên vẻ mặt trấn định này là sao đây, là cảm thấy cô không dám tự sát sao, hay là anti-fan, có truyền thông một đường đi theo cô, muốn trào phúng cô một chút?
Dù sao thời điểm này, cô đã không thèm để ý.
Coi như là chào bế mạc diễn xuất, bên cạnh là người xem cuối cùng.
Cô giơ tay, lại sửa sang làn váy, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía không trung.
Mặc dù ngửa đầu, nước mắt cũng lăn xuống.
Hiện tại, chỉ sợ là lần cuối cô nhìn không trung sao?
Đêm yên tĩnh, không trăng không sao không gió.
Cô lại nghĩ tới, cuộc đời từng huy hoàng, hoa tươi, vỗ tay, ca ngợi cô đều đã có được, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy……
Cô mặc lại trang phục lúc trước đoạt giải, mặc lễ phục, trước khi ra cửa còn trang điểm, muốn xinh đẹp mà chết đi.
Tiểu thư xinh đẹp nhất cuộc thi mỹ nhân, sao lại có thể không xinh đẹp?
Cô nhớ rõ, lần trước có một ảnh hậu cũng mặc lễ phục khi đoạt giải tự sát.
Sau khi tự sát, thanh danh ảnh hậu liền tốt lên, anti-fan nháy mắt không còn, không ít người thay ảnh hậu cảm thấy ủy khuất, lên án công khai tra nam.
Cô cũng có thể như vậy sao?
Lại cúi đầu nhìn nước sông chảy xiết dưới cầu, tâm lại lạnh.
Sau này, thi thể cô sẽ xuất hiện bằng phương thức gì đây?
Cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chuẩn bị nhảy xuống.
“Thực xin lỗi, trước khi cô tự sát có thể cho tôi hỏi đường không?” Tô Cẩm Lê đáng lẽ phải rời khỏi, nhớ tới mình không biết đường, lập tức lấy tờ địa chỉ trong túi, muốn đưa cho Vưu Lạp, nhờ cô chỉ đường giúp.
Vưu Lạp thân thể nhoáng lên, suýt nữa không khống chế tốt tư thế, trực tiếp ngã xuống.
Nhìn Tô Cẩm Lê đưa tờ giấy, Vưu Lạp quả thực cảm thấy mình bị chơi.
Cô tát bay tay Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê vô thức thu tay lại, tờ giấy trong tay lại bị gió thổi đi mất.
Tô Cẩm Lê sửng sốt.
Lúc cậu xuống núi mệt đến muốn chết, một trận gió cũng chưa thổi, cố tình trong lúc này lại thổi tới, thổi tờ giấy đi mất.
Tờ giấy phiêu phiêu đãng đãng, lọt vào trong nước.
Lúc người khác nói cậu là cẩm lý tinh, thật không thể tin vận khí cậu kém đến mức này.
Tô Cẩm Lê ngơ ngác nhìn nước, chần chờ nghĩ đi nhặt hay không, Vưu Lạp đã đi đến, túm váy, hùng hổ mà đi lại chỗ cậu: “Cậu cố ý sao? Hả? Mấy người còn không phải muốn quay video sao? Tốt thôi, quay đi! Lớn lên nhân mô cẩu dạng, sao không làm người đi hả?!”
Cô vừa nói vừa dùng tay chọc vai Tô Cẩm Lê, làm cậu lảo đảo lùi về phía sau, thật đúng là siêu đau.
“Tôi thật sự muốn hỏi đường……” Tô Cẩm Lê ủy khuất cực kỳ, nỗ lực giải thích, còn sốt ruột muốn đuổi theo tờ giấy.
Vưu Lạp cực kì khí phách vươn tay, nắm cằm Tô Cẩm Lê, chất vấn: “Cậu không có khả năng không biết tôi là ai, giả bộ bình tĩnh như vậy làm gì?”
“Tôi không có…… Tôi phải đi nhặt địa chỉ……” Tô Cẩm Lê nói xong liền xoay người, muốn vòng qua cầu đến bên bờ tìm xem tờ giấy rớt đến nơi nào.
Vưu Lạp vốn dĩ cực kì khó chịu, bị Tô Cẩm Lê quấy rầy tự sát, tất nhiên không chịu buông tha cậu.
Cô xách váy, đi theo phía sau cậu hùng hùng hổ hổ: “Tiểu tử cậu đừng chạy, cùng tôi nói rõ ràng, cậu là truyền thông nhà nào, tôi phải suy xét độ ảnh hưởng của các cậu, đừng để tin tôi tự sát không lên được đầu đề.”
Hai người một trước một sau đi vài bước liền có một chiếc xe cực nhanh chạy lại, đâm sầm vào lan can.
Vừa vặn chính là nơi hai người vừa đứng.
Bọn họ đồng thời dừng lại, khiếp sợ nhìn về nơi đó.
Vưu Lạp vừa rồi còn đỡ cục đá để leo qua lan can, đã bị xe trực tiếp đâm nát, rơi xuống sông.
Nếu Vưu Lạp còn ở nơi đó “Nhìn lên góc 45 độ, tươi đẹp thả ưu thương”, thật không biết là bị đâm chết, hay là rơi vào sông chết đuối.
Vưu Lạp sợ tới mức chỉ cái xe, quay đầu hỏi Tô Cẩm Lê: “Bút tích lớn như vậy? Bentley a…… tôi xứng đáng tiêu đề lớn vậy sao?”
“Tôi không biết cô đang nói gì.” Tô Cẩm Lê trả lời ủy khuất cực kỳ, cậu đột nhiên phát hiện thế gian thật là quá xuất sắc, cậu cần điểm giảm xóc.
Vưu Lạp nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê, có vẻ đang xác nhận, ngay sau đó lại ngửi, cảm thấy không thích hợp: “Sao mùi xăng nồng như vậy?”
Nói xong, Vưu Lạp lập tức kinh hô một tiếng: “Đúng rồi, cứu người! Cứu…… Mau!”
Tô Cẩm Lê tuy rằng không phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu ý Vưu Lạp, lập tức chạy qua xem tình huống.
Đến gần xe, Vưu Lạp đầu tiên đi xem ghế điều khiển, dưới trợ giúp của Tô Cẩm Lê, gian nan dùng đá vụn đập bể cửa sổ xe pha lê, này vẫn là dựa vào Tô Cẩm Lê dùng một chút pháp thuật mới hoàn thành.
Vưu Lạp nhìn bên trong, lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc: “Không có người điều khiển?”
Lại nhìn phía sau, mới mắng: “Này mẹ nó là thế nào vậy?!”
Đêm khuya, một chiếc Bentley không người điều khiển, không biết phương hướng mà trực tiếp lên cầu rồi đâm vào.
Hàng phía sau xe có một ông lão mảnh khảnh, tựa hồ đã ngất, Vưu Lạp thậm chí hoài nghi kia đã là một khối thi thể.
“Làm thế nào đây?” Tô Cẩm Lê cũng thấy được ông lão.
“Người chết rồi?” Vưu Lạp sợ tới mức thân thể đều run lên.
“Chưa chết, trên người còn có dương khí.”
Vưu Lạp sợ tới mức hoảng, không chú ý tới lời nói huyền cơ của cậu, chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở ra khóa an toàn xe, mở cửa xe ra.
Tô Cẩm Lê nhanh chóng ôm ông lão ra, đưa lên vai mình.
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ?” Tô Cẩm Lê cõng ông lão hỏi cô.
Vưu Lạp bị hỏi đến nghẹn họng, cô cũng là lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, chân tay luống cuống một hồi, lúc này mới nhớ tới: “Xe tôi ở phía sau rừng cây nhỏ, chúng ta lái xe đi bệnh viện, còn việc nơi này báo cảnh sát đi.”
Tô Cẩm Lê gật gật đầu, đi theo Vưu Lạp vào rừng cây nhỏ, lên xe Vưu Lạp.
Vưu Lạp ở trong xe tìm kiếm nửa ngày, muốn tìm di động, lại bởi vì hoảng sợ ngược lại nửa ngày tìm không thấy.
Ngay lúc này, đột nhiên nghe được tiếng nổ mạnh thật lớn, Vưu Lạp sợ tới mức thiếu chút nữa cụng đầu.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, nhìn tới vị trí vụ nổ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tô Cẩm Lê ngồi ở hàng phía sau, cũng đỡ ghế trước nhoài đầu nhìn, kinh hô một tiếng: “Nổ?”
“Ừ……” Vưu Lạp trả lời mà run lên.
“Nhìn cũng thật lợi hại.”
“Cậu có bị ngốc không vậy?!” Vưu Lạp bị Tô Cẩm Lê cảm thán tức giận không chịu được, hét lên, “Tôi nghèo, mua không nổi Bentley, không biết cái xe kia không người điều khiển là chuyện như thế nào, thực hiện như thế nào, chắc chắn là đồ công nghệ cao. Hơn nữa vị đại gia này nằm ở hàng phía sau, còn đang hôn mê, này rõ ràng là mưu sát đó!”
“Này……” Tô Cẩm Lê cảm thấy thực thần kỳ, mỗi câu cậu đều hiểu, tổ hợp ở bên nhau, cậu lại không hiểu.
Đầu tiên…… Bentley là gì?
“Lái Bentley! Khẳng định có tiền, chúng ta quản chuyện này, nói không chừng sẽ bị cuốn vào âm mưu gì đó.” Vưu Lạp lúc nói có ý muốn đem ông lão ném xuống.
Gặp được loại chuyện này đối với một người bình thường, thật sự có chút quỷ dị.
Vưu Lạp nghĩ nhiều cũng là bình thường.
“Cô chết còn không sợ, sao lại sợ chuyện đó?” Tô Cẩm Lê theo bản năng hỏi, hơn nữa dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Vưu Lạp.
“Đúng vậy, tôi chết còn không sợ……” Vưu Lạp cảm thán một câu, cuối cùng cũng hạ quyết định, “Coi như trước khi chết làm một chuyện tốt, đi, đi bệnh viện.”
*
Vưu Lạp chạy xe đến bệnh viện, lại bắt đầu do dự.
Cô là minh tinh, gần đây còn đang hot tin xấu của cô trên mạng, hôm nay còn ăn mặc khoa trương như vậy, chỉ cần đến bệnh viện, khẳng định sẽ khiến mọi người vây xem.
Cô không khỏi nghĩ có vẻ quá buồn cười.
Có thể tự sát, nhưng lại không thể xấu mặt.
“Cậu đỡ ông ấy vào đi thôi.” Vưu Lạp quay đầu lại nói với Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê đã đem ông cụ ôm lên người, gật gật đầu liền chuẩn bị xuống xe, lúc xuống xe còn hỏi Vưu Lạp: “Nếu bọn họ muốn tôi điền tên ghi danh việc thiện tôi có nên điền không?”
“Không cần bắt cậu trả tiền thuốc là tốt rồi.”
“Tôi có tiền, lúc ra cửa gia gia cho tôi 500.”
“Ồ, vậy cậu đi thôi, tiểu phú ông.” Vưu Lạp phất tay chào Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê xuống xe.
Vưu Lạp ngồi trên xe, cuối cùng cũng tìm được điện thoại, gọi cảnh sát, kỹ càng tỉ mỉ nói lại việc mình trải qua, cùng với địa điểm tai nạn xe cộ rồi tắt điện thoại
Tìm được hộp thuốc, cô lấy ra một cây, bậc lửa hút một ngụm thì có người gõ gõ cửa sổ xe.
Cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang khẩn trương của Tô Cẩm Lê, cùng với nhân viên y tế đi theo sau cậu, đột nhiên cảm thấy trường hợp này còn rất thú vị, vì thế mở cửa sổ xe ra hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bọn họ nói tôi trả trước tiền thuốc men, đến một ngàn, tiền của tôi không đủ.”
“Cậu ứng ra tiền thuốc men, sinh hoạt phí của mình làm sao bây giờ?”
Tô Cẩm Lê lắc đầu, trả lời: “Không biết.”
“Vậy cậu tính lúc sau làm sao nữa?”
“Tôi muốn tìm anh trai, nhưng địa chỉ ném đi rồi, tôi cũng không biết……”
Cô nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Mấy ngày gần đây cô rất ít cười, hiện tại thế mà lại bị một tiểu tử chọc cười.
Cô cũng không biết tại sao mình cười, chỉ là rất muốn cười, cười đến hốc mắt nóng lên, có vẻồ lại muốn khóc.
“Tôi không có tiền mặt, nhưng có thẻ, thẻ này cho cậu, mật mã là 975310.” Vưu Lạp lấy trong bóp tiền, rút ra một cái thẻ đưa cho Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê lập tức gật gật đầu, nói với Vưu Lạp: “Cô thật tốt bụng, sẽ gặp vận may.”
Nghe được cậu nói, Vưu Lạp tự giễu mà cười cười.
Cô thì có vận may gì, quả thực là hình mẫu xui xẻo, bằng không cô cũng sẽ không nháo đến muốn tự sát.
Nhưng cô vẫn ngậm nước mắt mỉm cười: “Mượn cát ngôn của cậu.”
Tô Cẩm Lê tiếp nhận thẻ, sau đó duỗi tay sờ sờ đầu Vưu Lạp.
Vưu Lạp bị sờ đến ngẩn ra, còn hồi thần lại, Tô Cẩm Lê đã cầm thẻ vào bệnh viện.
*
Tô Cẩm Lê ở bệnh viện thuật lại ba lần sự tình trải qua.
Lần đầu tiên là cùng nhân viên y tế, lần thứ hai là cùng chủ nhiệm bệnh viện, lần thứ ba là cùng cảnh sát.
Bọn họ hình như còn muốn Tô Cẩm Lê lưu số để điều tra, mà Tô Cẩm Lê nói, cậu ngay cả điện thoại còn không có. Nếu cậu đi rồi muốn liên hệ lại rất khó.
Tô Cẩm Lê không biết vì sao phải làm vậy, vì thế cậu chỉ có thể ngồi ngoài hành lang bệnh viện một mình, đáng thương cực kì nhìn chằm chằm nhân viên y tế qua lại cùng với người bệnh, người nhà, vẫn luôn ngồi đến rạng sáng.
Thính lực cậu tốt hơn người thường, có thể nghe được những người đó khe khẽ nói nhỏ, còn đang nghe lén khi nào cậu có thể đi, liền nghe được mấy câu của hộ sĩ kia.
“Chàng trai kia thật đẹp trai, là minh tinh sao?”
“Cậu ta nhìn giống minh tinh nào đó, ai nhỉ, tên liền ở bên miệng, nhưng mà nghĩ không ra.”
“Cậu ta là thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?”
“Hiện tại làm gì còn người tốt như vậy, hẳn là người gây họa đó.”
Tô Cẩm Lê nhìn qua mấy người hộ sĩ kia, các cô lập tức nhanh chóng cúi đầu, giả bộ bận rộn.
Bệnh viện đột nhiên ầm ĩ lên, Tô Cẩm Lê nhìn qua, liền thấy Vưu Lạp khoác một cái áo choàng lớn đi vào, lập tức đến chỗ mấy tên cảnh sát.
Cô nói với cảnh sát mình là người chứng kiến duy nhất, hơn nữa là người báo án, có việc gì có thể liên hệ nàng.
Cảnh sát tất nhiên tin tưởng Vưu Lạp, dù sao cũng là người của công chúng.
Cảnh sát sửng sốt, để Vưu Lạp làm đăng ký, cho phép cô mang Tô Cẩm Lê rời đi.
Tô Cẩm Lê lập tức vui tươi hớn hở mà đi theo sau Vưu Lạp, hỏi: “Cô còn chưa quay lại đó sao?”
“Quay lại đâu? Quay lại tiếp tục tự sát?” Vưu Lạp hỏi cậu.
“Cô sẽ quay lại sao? Chở tôi một đoạn đi, tôi phải quay lại tìm tờ giấy.”
“Tờ giấy của cậu đã trôi đến đâu còn không tự hiểu?” Vưu Lạp liếc mắt xem thường, người này thật sự nghĩ cô quay lại tiếp tục tự sát sao?
“Kia…… Tôi đây không biết nên đi nơi nào.” Tô Cẩm Lê lập tức uể oải.
“Anh cậu ở chỗ nào, tôi chở cậu qua.”
“Tôi chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, không nhớ kỹ cụ thể địa chỉ.”
“Gọi điện thoại hỏi ông cậu?”
“Trong núi không có tín hiệu, trong nhà cũng không có điện thoại.”
Vưu Lạp cũng cảm thấy to đầu, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định, thu lưu Tô Cẩm Lê cả đêm.
Trên đường về, Vưu Lạp cảm thấy mình quả thực là điên rồi, bởi vì bị sờ đầu một chút đã mềm lòng, làm ra việc thái quá như vậy.
Cô thậm chí có thể nghĩ đến, ngày mai che trời lấp đất, đều là tin tức cô đêm khuya trang phục lộng lẫy xuất hiện ở bệnh viện, hơn nữa mang một người thiếu niên về nhà.
Tiêu đề cô đều có thể nghĩ đến, người vợ bị bỏ rơi bao dưỡng tiểu thịt tươi linh tinh.
Nhưng mà, sự tình cũng không giống cô nghĩ phát triển như vậy.
Sự tình tối nay chẳng những không có tin tức, những tin xấu lúc trước đều toàn bộ biến mất trong một đêm.
Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới ~ hy vọng mọi người có thể thích.
【 Trong sách đề cập tới ảnh hậu mặc lễ phục đi tự sát, có nhớ tới ai không? 】
Mời các bạn mượn đọc sách Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt của tác giả Mặc Tây Kha.
Download
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Giới thiệu Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt Tweet! Văn án: Một chương trình tìm kiếm tài năng không có triển vọng lạc quan, đã sản sinh ra một…