Con Lạch Chết Chóc

Con Lạch Chết Chóc

Giới thiệu

Con Lạch Chết Chóc




Gwen Proctor đã chiến thắng trong trận chiến giành lại mạng sống cho các con mình từ tay kẻ sát nhân hàng loạt cùng băng đảng tâm thần của hắn. Thế nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc. Chưa thể khi hắn nay lại trốn thoát khỏi ngục tù. Chưa thể khi bỗng một ngày, cô nhận được dòng tin nhắn kinh hoàng…

Giờ ở chỗ nào cô cũng không an toàn đâu.

Con quỷ dữ những tưởng đã bị giam giữ, kiềm tỏa sau song sắt nhà tù mãi mãi lại trốn thoát, và người đầu tiên hắn khao khát săn lùng chính là cô. Trong cuộc chơi man rợ này, Gwen phải làm đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng cho mình và những người thân yêu khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Trong đó, không ngoại trừ việc chính cô sẽ trở thành thợ săn.  

Tiếp nối câu chuyện trong Ác mộng ven hồ, phần thứ hai Con lạch chết chóc kể về chuỗi ngày đầy sóng gió của Gwen Proctor trên con đường đi tìm ánh sáng nơi cuối đường hầm. Cùng với cuốn thứ ba mang tên Dòng sông hắc ám, series trinh thám ăn khách Stillhouse đã tạo nên một câu chuyện kịch tính, gay cấn đến tận trang cuối cùng! 

—–

Về tác giả Rachel Caine

Rachel Caine là một trong những tác giả ăn khách nhất thế giới với hơn năm mươi đầu tiểu thuyết nằm trong danh sách bán chạy, bao gồm hai series truyện dành cho tuổi thiếu niên là Ma cà rồng vùng Morganville và Đại Thư viện. Các dòng sách bà theo đuổi gồm có: tiểu thuyết giật gân, huyền bí, kỳ ảo hiện đại, khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết siêu linh dành cho giới trẻ. Bà hiện sống cùng gia đình tại Fort Worth, bang Texas, Mỹ.

***

[REVIEW CHUYÊN SÂU] CON LẠCH CHẾT CHÓC – RACHEL CAINE
Tác giả Review: Phan Huong
Nguồn: Hội Thích Truyện Trinh Thám
Ác mộng ven hồ kết thúc hứa hẹn một màn mở đầu đầy bất ngờ và nguy hiểm cho Con lạch chết chóc như vậy đấy. Mình đã không giấu nổi tò mò mà tìm đọc ngay cuốn thứ 2 này. Và đúng như lời đồn, tập này gay cấn và hồi hộp ở một tầm cao mới.
Ở tập này, Rachel Caine cho chúng ta đọc được những cảm xúc và suy nghĩ không chỉ của Gwen Proctor (Gina Royal) như tập trước mà còn có cả Sam, hai đứa trẻ Lanny và Connor. Bởi thế, người đọc sẽ có cái nhìn đa chiều hơn trong cả câu chuyện.
“Chúng ta không trốn chạy.” Tôi nói với anh. “Chúng ta đi săn.”
Chiến đấu! Gwen của những ngày sau này không còn là Gina Royal trong những ngày người chồng khốn kiếp Melvin Royal của cô bị phát hiện, cũng không còn giống Gwen lúc ở hồ Stillhouse nữa. Cô hành động thông minh, mạnh mẽ và đầy dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ có một sự lựa chọn, đó là săn lùng Absalom, săn lùng Mel. Dù biết cô đang đối mặt với không chỉ 2 người, mà là rất nhiều người. Nhưng cô có Sam, người sẵn sàng cùng cô lên đường, cùng mục đích nhưng không hẳn cùng lý do.
Nếu như ở Ác mộng ven hồ mình bắt đầu thấy hay hơn từ nửa sau thì Con lạch chết chóc hấp dẫn mình ngay từ những trang sách đầu tiên.
Giờ đây, Gina đã thực sự chết đi, nhường chỗ cho Gwen Proctor. Đấy mới chính là con người cô cần hơn lúc này. Rachel Caine đã tạo ra một Gwen: là người mẹ của hai đứa con, chịu mọi sự đày đọa, khổ sở về thể chất lẫn tinh thần, bị nghi ngờ, bị khinh miệt… nhưng cô dùng sự dịu dàng và tôn trọng để đối đáp với những người cô quan tâm, và dùng sự dũng cảm, căm hận đấu với kẻ thù.
Còn Sam, anh là một người đàn ông tử tế, quyết đoán nhưng đôi lúc, mọi thứ diễn ra trước mắt anh thật thật giả giả khiến khiến anh bối rối, hoang mang và có cả sự hoảng loạn. Điều đấy cũng dễ hiểu, điều đáng nói hơn là dường như đến cuối anh luôn sáng suốt tìm ra hướng đi đúng nhất.
Lanny – cô gái luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu bên trong thì yếu đuối và hiểu chuyện. Cô bé càng hiểu chuyện thì mình lại càng thương cô bé hơn. Chắc chắn Gwen yêu Lanny gấp trăm lần như thế. Lanny cũng yêu mẹ, và yêu Connor mặc dù luôn đóng vai bà chị cằn nhằn và ghét em.
Connor – cậu bé luôn trầm mặc, theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng mình, cần hơi ấm tình yêu thương của mẹ, và cả bố, bởi cậu dễ dàng tin tưởng và muốn tin vào ông ấy. Tình cảm của đứa con bé bỏng ấy lại bị chính người mà nó gọi là “bố” lợi dụng để đạt được mục đích bệnh hoạn của ông ta. Một cách đáng khinh!
Con lạch chết chóc đưa mình đi khắp nơi từ ngôi nhà an toàn nơi hai đứa trẻ đang ở, đến những nơi mà người mẹ và hai người đàn ông hết lái xe lại ngồi máy bay đi hàng tiếng đồng hồ căng thẳng. Chính vì mỗi người mỗi nơi như thế, Rachel Caine đưa mình đi từ suy nghĩ của người này đến người khác. Mình vừa đọc mà phải vừa tấm đắc khen ngợi sự tài tình của tác giả. Bởi, qua nhiều góc nhìn như thế, mọi cảm xúc phơi bày trước mắt ta nhưng với những người trong cuộc ấy thì không. Rốt cục, mình vẫn bị dòng cảm xúc xô đẩy, không đoán trước được điều gì.
VỀ NHÂN VẬT MIKE
Có ai thắc mắc rằng “hai người đàn ông” mình kể trên là ai? Một người chắc chắn là Sam rồi. Người còn lại thì không ai khác ngoài Mike Lustig. Đây là một đặc vụ FBI và anh là một người bạn tốt của Sam. Mike không dễ dàng tin Gwen, nhưng lại rất tin tưởng Sam. Gwen đã không thể tìm được Melvin nếu không có hai người họ, đặc biệt là những đặc quyền của FBI mà Mike luôn cố giúp hết sức. Những lần xuất hiện của Mike đều ngầu hết sức trong mắt mình hihi.
Vẫn là khen ngợi dịch thuật mượt mà góp phần tạo sự hấp dẫn cho series Stillhouse này. Mặc dù cái kết của tập 2 khá hoàn thiện nhưng vẫn còn điều gì đó mà Rachel Caine muốn dành cho tập 3 – Dòng sông hắc ám. Đã đi đến tận đây, mình sẽ đọc tiếp.

***

êm thứ mười hai tính từ ngày gã chồng cũ trốn khỏi nhà tù, tôi nằm dài trên giường. Không ngủ. Trân trân nhìn ánh sáng và bóng tối cợt nhau trên rèm cửa. Tôi nằm trên một chiếc giường gấp bé tí hin và cắn răng chịu những vết châm đau nhói do mấy chiếc lò xo xuyên qua tấm nệm mỏng chọc vào người. Các con tôi, Lanny và Connor, nằm trên hai chiếc giường cỡ lớn trong phòng trọ bình dân này. Nhà trọ bình dân là chỗ tử tế nhất tôi thuê được lúc này.

Điện thoại mới. Lại một chiếc điện thoại “rác”[1] khác, với số hoàn toàn mới. Chỉ có năm người có số, và hai trong số đó đang ngủ trong căn phòng này với tôi.

Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai đứng ngoài phạm vi liên lạc bé tin hin đó. Tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là chiếc bóng của một gã đàn ông bước đi trong màn đêm – là đi, không phải chạy, vì tôi không tin Melvin Royal đang chạy, mặc dù phân nửa cảnh sát trên cả nước đang săn lùng hắn – và thực tế là hắn đang đến tìm tôi. Tìm chúng tôi.

Chồng cũ của tôi là một con quái vật, và tôi từng đinh ninh rằng hắn ta đã bị kiềm tỏa, bị nhốt chặt trong cũi, chờ ngày bị xử tử… nhưng thậm chí, khi đã ngồi sau song sắt, hắn vẫn chỉ huy một chiến dịch giày vò tôi và bọn trẻ – con chúng tôi, khiến mẹ con tôi phải sống trong sợ hãi và khổ sở. Ồ, hắn ta có vài bàn tay trợ giúp, một số ở trong tù, một số ở bên ngoài; mối giao lưu trợ giúp đó của hắn rộng tới đâu, và sâu tới đâu vẫn còn là một câu hỏi lớn, nhưng hắn đã lên kế hoạch. Hắn thao túng tôi bằng nỗi sợ hãi và những mối đe dọa đã nhắm sẵn, dẫn dụ tôi tự đâm đầu vào nơi hắn muốn: một cái bẫy chúng tôi chỉ vừa mới sống sót thoát ra mà thôi.

Melvin Royal rình rập tôi trong bóng đen ngắn ngủi những khi tôi nhắm mắt. Chớp mắt, và hắn đang ở ngoài đường. Chớp mắt, và hắn đang leo thang bộ lên dãy phòng trọ trên tầng hai. Chớp mắt, và hắn đã ở ngoài cửa. Nghe ngóng.

Tiếng điện thoại rung báo tin nhắn đến khiến tôi giật nảy mình, tới nỗi đau thắt cả người. Tôi vớ lấy điện thoại, cái máy sưởi trong phòng cũng đang kêu ù ù. Cái máy đó rất ồn, nhưng năng suất, và hơi ấm như một con sóng chậm rãi và ân cần liệng khắp căn phòng. Tôi dễ chịu hẳn. Tấm chăn trên cái giường xếp tí xíu này không đắp được kín người.

Tôi chớp đôi mắt đã mệt lử và bật màn hình điện thoại. Thông báo hiện lên: số bị chặn. Tôi tắt điện thoại, nhét nó xuống dưới gối, và cố tự thuyết phục mình hãy cứ yên tâm mà ngủ.

Nhưng tôi biết không phải thế. Tôi biết người nào nhắn tin cho mình. Và cánh cửa được khóa hai lớp kia dường như vẫn chưa đủ an toàn.

Tôi đã cứu các con mình khỏi tay một kẻ giết người được mười hai ngày. Tôi kiệt sức, đau nhức khắp người và bị cơn đau đầu hành hạ. Tôi chán nản, mệt mỏi, bồn chồn lo lắng, và trên hết – trên hết – tôi nổi giận. Tôi cần phải nổi giận. Tức giận sẽ giúp chúng tôi tồn tại.

Sao mày dám, tôi nghĩ tới cái điện thoại đang nằm dưới gối của mình. Mẹ kiếp, sao mày dám.

Khi đã đun cho cơn giận dữ sôi ùng ục, gần tới mức đau và phát sốt, tôi thò tay xuống dưới gối và rút điện thoại ra. Cơn giận dữ của tôi là tấm khiên. Cơn giận dữ của tôi là vũ khí. Hết sức dứt khoát, tôi bấm mạnh vào nút mở tin nhắn, đón đợi thông điệp được gửi tới cho mình.

Nhưng tôi đã nhầm. Tin nhắn đó không phải do gã chồng cũ gửi. Tin viết: GIỜ Ở CHỖ NÀO CÔ CŨNG KHÔNG AN TOÀN ĐÂU, theo sau tin nhắn là ký hiệu tôi đã quá quen: Å.

Absalom.

Choáng váng rã cơn giận dữ của tôi ra thành hàng triệu phân tử, biến chúng thành dòng sóng điện nóng ran chạy xuyên qua ngực và cánh tay tôi, như thể chính chiếc điện thoại đã phóng ra luồng điện ấy. Chồng tôi có vài bàn tay trợ giúp – giúp điều khiển chúng tôi, giúp bắt cóc các con tôi, và Absalom là bàn tay trợ giúp đó… Một hacker bậc thầy đã lừa tôi vào cái bẫy mà Melvin đã bày ra cho gã. Tôi những mong khi âm mưu đó đã hạ màn, Absalom sẽ không còn gì để đe dọa chúng tôi nữa.

Đáng lẽ, tôi phải biết nhiều hơn thế.

Trong phút chốc, tôi bỗng thấy nỗi kinh hoàng tột độ như một con sóng cuộn lên trong lòng, hệt như tất thảy những nỗi sợ ma ngày thơ bé đều đã được chứng minh là thật, và rồi tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, cố gắng suy nghĩ thấu đáo làm sao để giải quyết mớ hỗn độn vô vọng này… lần nữa. Tôi chẳng có tội, tôi chỉ tự bảo vệ mình trước nanh vuốt của một kẻ muốn giết mình, kẻ đã chiếm được lòng tin của mình suốt bao năm qua, và dần dần đưa mình đến nơi hành quyết.

Nhưng điều đó không làm cho cái tin nhắn trên màn hình kia biến mất.

Absalom đã phái kẻ khác tới tìm chúng tôi. Ý nghĩ đó phóng qua tôi như một tia sét, làm miệng tôi khô khốc, khiến tất cả các dây thần kinh trong tôi đồng thời căng lên, cháy bùng lên cùng một lúc, bởi vì như vậy mới đúng. Có cái gì đó khiến tôi bứt rứt suốt những ngày dài vừa qua, những ngày chúng tôi phải trốn chui trốn lủi vì sự an toàn của chính mình… cảm giác chúng tôi đang bị theo dõi, vẫn đang bị. Tôi đồ rằng mình đã quá hoang tưởng.

Nếu không phải thế thì sao?

Tôi cố ngồi dậy sao cho không có tiếng động, nhưng cái giường xếp không thôi cọt kẹt, và tôi nghe thấy tiếng Lanny, con gái tôi, thì thầm: “Mẹ à?”

“Không có gì đâu.” Tôi thì thào đáp lại. Tôi đứng dậy, xỏ chân vào giày. Dù đi nằm nhưng tôi vẫn ăn mặc chỉnh tề: một chiếc quần thật thoải mái, áo len dáng suông, rộng rãi và đi tất dày. Tôi quàng bao súng lên vai, trùm thêm một cái áo khoác dày lên người rồi mở hết các loại khóa trong phòng, bước ra ngoài không gian lạnh lẽo.

Trời Knoxville u ám và lạnh lẽo. Tôi không quen với ánh đèn thành phố, nhưng ngay lúc này đây, chúng lại xoa dịu tôi được đôi phần. Tôi không thấy mình bị cô lập mấy. Có người ở đây. Người ta sẽ nghe thấy tiếng hét.

Tôi gọi một số trong danh bạ của mình. Chuông chỉ rung một hồi rồi có người nhấc máy ngay. Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cảnh sát Prester thuộc Sở Cảnh sát Norton cất lên. Norton là thị trấn gần chỗ mẹ con chúng tôi từng sống nhất, không, chỗ mẹ con chúng tôi sống, vì chúng tôi sẽ quay trở lại hồ Stillhouse, tôi thề, chúng tôi sẽ quay lại. Anh ta nói: “Chị Proctor, giờ muộn lắm rồi.” Nghe có vẻ anh ta không lấy gì làm vui khi thấy tôi gọi.

“Anh có chắc chắn một trăm phần trăm rằng Lancel Graham đã chết rồi không?”

Đó là một câu hỏi rất kỳ quặc, và tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt từ bên kia đầu dây, chắc có lẽ là tiếng phát ra từ chiếc ghế ở văn phòng cảnh sát khi Prester ngồi lại. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn một giờ sáng. Tôi tự hỏi tại sao anh ta vẫn còn ở sở làm việc. Norton vốn là một thị trấn nhỏ bé uể oải, dẫu vậy, Norton vẫn có nhiều tệ nạn và vụ án cần giải quyết. Prester là một trong hai cảnh sát hình sự trong đội điều tra.

Và Lancel Graham cũng đã từng khoác đồng phục của Sở Cảnh sát Norton.

Câu trả lời của Prester thật chậm rãi và thận trọng. “Chị có vài lý do cấp bách để nghi ngờ hắn chưa chết ư?”

“Hắn. Đã. Chết. Rồi. Chứ?”

“Chết nhe răng. Tôi còn xem người ta lôi nội tạng của hắn ra khỏi xác trên bàn khám nghiệm tử thi. Tại sao chị lại hỏi chuyện này vào lúc…” Anh ta ngập ngừng, rồi rên lên, như thể anh ta cũng vừa xem đồng hồ. “Không có lúc nào thích hợp khi trời sáng hẳn à?”

“Vì tôi đang sợ hết hồn khi nhận được một tin nhắn đe dọa nữa đây.”

“Từ Lancel Graham à?”

“Từ Absalom.”

“À.” Anh ta kéo dài giọng, và cách anh ta kêu lên khiến tôi phải ngay lập tức đặt mình vào thế cảnh giác. Cảnh sát điều tra Prester và tôi không phải là bạn bè. Chúng tôi, ở một mức độ nào đó, là đồng minh. Nhưng anh ta không tin tưởng tôi hoàn toàn, và tôi không thể trách anh ta được. “Về chuyện đó. Kezia Claremont vẫn đang đào xới thông tin đây. Cô ấy nói rất có khả năng Absalom không phải là gã. Có khi đúng hơn phải là chúng.” Tôi rất tôn trọng Kezia. Ngày xưa, cô vẫn đi tuần cùng tay cảnh sát Graham, chí ít là thỉnh thoảng mới đi cùng, nhưng không giống như Lancel Graham, cô rất trung thực. Đối với cô mà nói, đó cũng là một cú sốc kinh hoàng và tàn khốc khi phát hiện ra đồng nghiệp cùng tổ với mình là một kẻ giết người.

Nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với tôi.

Giọng tôi căng lên và đầy thịnh nộ khi nghe được những điều đó. “Thế quái nào mà anh lại không báo cho tôi biết việc ấy? Anh biết tôi đang ở đây với bọn trẻ mà!”

“Không muốn làm chị hoảng…” Anh ta nói. “Vẫn chưa có bằng chứng. Chỉ mới nghi thôi.”

“Trong thời gian quen biết tôi, anh cảnh sát ạ, anh có thấy tôi dễ lên cơn hoảng loạn không?”

Anh ta không nói gì vì anh ta biết tôi đúng. “Tôi vẫn sẽ nói rằng tốt hơn hết là chị nên quay trở về nhà ở Norton, hãy để chúng tôi bảo vệ chị ở đây.”

“Chồng tôi đã biến một cảnh sát của các anh thành kẻ giết người đấy.” Tôi phải nuốt cơn điên tiết bệnh hoạn to như quả bóng ấy ngược vào trong. “Anh đã để Graham một mình với bọn trẻ nhà tôi, anh nhớ chứ? Có Chúa mới biết hắn ta đã làm những gì với chúng. Làm thế quái nào tôi có thể yên tâm trao tính mạng của bọn trẻ vào tay anh được?”

Mời các bạn mượn đọc sách Con Lạch Chết Chóc của tác giả Rachel Caine & Ngụy Thanh Tuyên (dịch).

Download

Con Lạch Chết Chóc

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Giới thiệu Con Lạch Chết Chóc Tweet! Gwen Proctor đã chiến thắng trong trận chiến giành lại mạng sống cho các con mình từ tay kẻ sát nhân hàng loạt…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close