Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Trước khi vào Truyện
Trăng ẩn sao mờ, gió thu hiu hắt trời đen như mực, cách gần trong gang tấc cũng khó thấy được cảnh vật xung quanh.
Nơi đồng trống có mấy người dạ hành phi thân đi như bay trông tựa bóng quỷ mị chập chờn trong đêm. Bỗng từ phía mấy người dạ hành truyền tới những lời thì thầm đầy vẻ tà dâm:
– Phụ nhân này thực là mỹ nhân thiên hạ vô song.
– Nếu lão phu có được thị để suốt đời hưởng lạc thú thì cũng là diễm phúc.. Hi hi
Đột nhiên thủ lãnh của chúng khẽ quát:
– Đêm nay bọn ta đến cướp thị, không phải đem về hưởng lạc, mày là dày vò thị từ từ, khiến thị phải nếm mùi đau khổ tột cùng.
Kỳ thực lời đối thoại của chúng, thường nhân không thể nghe thấy vì bọn chúng đang sử dụng phép truyền âm nhập mật, một tuyệt học của võ lâm.
Nói rồi mấy người này lại thi triển khinh công vội vã lao đi, từ thân pháp cùng cước bộ khinh linh của chúng có thể thấy đây là những kẻ có võ công tuyệt cao. Trong đêm đen tĩnh lặng, vạn vật tịch liêu mà không nghe lấy được một tiếng nào khi chúng cất bước tựa hồ chân chúng không hề chạm đất, mắt chúng loang loáng phát ra những tia hung quang.
Nam Cung bảo là một tòa lầu có kiến trúc theo lối cung điện, lầu gác nối tiếp nhau liên miên bất tuyệt. Lúc này im lặng như tờ, chỉ văng vẳng đâu đây vài tiếng trống canh.
Trước cổng tòa lầu có dựng một cây cột treo đèn cao năm, sáu trượng, ánh đèn thảm đạm leo lét cháy trong gió thu hiu hắt giữa canh khuya trong các hành lang của đại diện, không khí càng im ắng nặng nề.
Mấy bóng đen dịch chuyển đến góc tường bao quanh đại viện, thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ, song thủ vung lên, từng bóng một nhẹ nhàng vượt qua tường mà vào.
Không lâu sau, bỗng một tiếng “ầm” phá tan bầu không khí tĩnh lặng, tiếp đó Nam Cung bảo lập tức hỏa quang xông lên ngút trời, khói tỏa mờ mịt.
Nam Cung bảo chủ nhân là một đại phú gia tại bổn địa, chủ nhân Nam Cung tiên sinh học thức uyên bác, văn võ toàn tài, trong võ lâm là người có thinh danh cực cao, người người trong vùng đều kính trọng, tôn xưng Nam Cung chủ nhân là Nam Cung đại hiệp.
Nam Cung phu thê, mỗi ngày ngoài việc đọc sách luyện võ, ngâm thơ họa tranh ra còn chỉ dạy cho hài tử duy nhất của họ – Nam Cung Thanh Vân.
Nam Cung tiên sinh, học vấn uyên thâm quí tử Thanh Vân từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, nay đã mười tám tuổi, thân hình khôn vĩ, mặt trắng như ngọc, mi thanh mục tú, từ nhỏ đã được Nam Cung phu thê yêu vì, nâng như nâng trứng mỏng.
Nam Cung Thanh Vân, ba tuổi đã được đọc sách thánh hiền, thi thư lễ nghĩa tự kinh đọc qua là hiểu, được mọi người coi là thần đồng, luôn yêu trẻ kính lão, trượng nghĩa hào hiệp nên chàng được mọi người yêu mến.
Nam Cung đại hiệp tuy võ công cao thâm, nhưng lại chưa từng chỉ dạy công tử tập võ luyện quyền mà chỉ dạy cho chàng một chút cách dưỡng khí thở nạp.
Nam Cung phu nhân xinh đẹp tuyệt vời, gần xa nức tiếng, đối với Nam Cung Thanh Vân yêu thương rất mực, những mong chàng mau khôn lớn.
Lại nhắc tới chuyện tòa lầu bị bốc cháy dữ dội.
Trong ánh hỏa quang, chín hắc y nhân đã xông vào phòng riêng của phu thê Nam Cung.
Tất cả nội sự xảy ra quá ư đột ngột khiến Nam Cung phu thê không kịp phòng bị, cả hai vừa giật mình choàng tỉnh, Nam Cung phu nhân người không mảnh vải lăn ngay xuống đất, trong lúc kinh hoảng quên mất cả việc lấy y phục che đậy ngọc thể.
Chỉ thấy nàng dung nhan tựa hoa đào, thân hình yểu điệu, mớ tóc đen nhánh buông xõa trên bờ ngực nảy nở trắng hồng, Thân hình thon dài khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng kêu nho nhỏ đầy kinh hãi.
Một hắc y nhân không ngăn nổi lửa dục bốc lên cháy lòng, buột miệng kêu lên:
– Đẹp? Đẹp lắm?
Hắc y nhân thủ lãnh bỗng quát lớn:
– Mau tiếp chiêu?
Không hổ thẹn là Nam Cung đại hiệp, trong lúc nguy cấp, hiểm họa ập đến bất ngờ, sau khoảnh khắc kinh hoàng, lập tức vận khí đề tụ công lực, chẳng nói chẳng rằng đánh ngay một chưởng nhanh như chớp điện, chưởng thế uy mãnh, chưởng phong ào ào, chưởng lực hùng hậu mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo vô cùng. Chưởng này gọi là Hỗn Nguyên Xuyên Tâm chưởng là thượng thừa tuyệt học của võ lâm.
Gã hắc y nhân nhìn nữ nhân khỏa thân như si như dại, đã bị chưởng phong đánh cho lòng ngực vỡ tung, tim gần rớt ra ngoài, máu phun đỏ vách, thi thể bị văng lên mái nhà, lăn mấy vòng rồi rơi huỵch xuống đất.
Hắc y nhân thủ lãnh cả kinh lập tức lao tới, quát lớn một tiếng, đẩy ra hai chưởng, chưởng phong nhanh như điện, chỉ nghe “bình” một tiếng Nam Cung đại hiệp vội tung lên tránh thoát chưởng phong, chỉ thấy nửa bức vách phía sau đã bị chưởng phong của hắc y nhân xô đổ, cát bay đá chạy bụi khói tung mờ mịt.
Đúng lúc Nam Cung đại hiệp vừa đáp xuống, hai hắc y nhân khác đã đồng thời phóng tới hai luồng chưởng phong vô cùng dữ dội.
Nam Cung đại hiệp cảm thấy mấy gã hắc y nhân này chẳng phải là nhân vật tầm thường, cứ nhìn bức tường bị đổ xuống do bị chưởng phong xô phải cũng đủ thấy võ công của chúng tuyệt cao.
Nam Cung đại hiệp có muốn tránh né hai luồng chưởng phong này cũng không kịp, ông đành vận công đề khí, song thủ cất lên ngang ngực rồi đẩy ra, nghênh tiếp hai chưởng nọ.
Đã nghe một tiếng “bùng” vang lên tựa sấm, chưởng lực phản chấn khiến song phương đều thoái lui hai bước, ngói trên mái nhà bị chấn động kêu lên lạch cạch. Nam Cung đại hiệp miệng thổ ra một búng máu tươi.
Với công lực của Nam Cung đại hiệp thì đại hiệp không đến nổi thọ thương dưới chưởng này, song vì hồi đêm đại hiệp tham luyến ái thê, vừa hành lạc xong thuần dương phát dịch, đề khí không đủ, thân thể hư nhược lại bị chấn phách kinh tâm, thân hình trúng chưởng lảo đảo thoái lui hai bước, ngã vật xuống giẫy vài lượt rồi tắt thở.
Sự biến xảy ra quá đột ngột khiến Nam Cung phu nhân kinh tâm động phách, lập tức ngất xỉu.
Một hắc y nhân thấy vậy cả mừng, lập tức lao tới vừa định giở trò đê tiện với Nam Cung phu nhân thì bị hắc y nhân thủ lãnh giơ thủ điểm vào ma huyệt.
Chỉ thấy hắc y thủ lãnh ôm lấy Nam Cung phu nhân, vội xuyên qua cửa mà đi.
Mấy hắc y nhân còn lại cũng lục tục nối gót thủ lãnh xuyên qua bể lửa.
Lửa vẫn cháy đùng đùng, hoả thế mỗi lúc một mãnh liệt. Lúc này có một người đội mũ đen bịt mặt, lưng gù nhanh như chớp lao vào giữa đám lửa khói đầy trời, không lâu sau người bịt mặt phi thân ra ngoài, chỉ thấy hữu thủ người này đang xách một thiếu niên. Vừa lúc người bịt mặt lao ra khỏi bể lửa thì tòa đại lầu Nam Cung bảo cũng ầm ầm sụp xuống.
Cách Nam Cung bảo không xa có một tòa phá miếu gọi là Quan Đế miếu, tòa miếu này bỏ hoang đã lâu, rêu phong ẩm thấp, lau sậy mọc đầy, trong miếu đường chỉ còn trơ lại vài pho tượng vỡ nát, sứt sẹo, mạng nhện giăng khắp nơi, toàn bộ miếu đường cũ?g toát lên vẻ lạnh lẽo âm u rợn người.
Người bịt mặt xách thiếu niên nhẹ nhàng đáp xuống trước miếu tiến vào đại điện, sau khi đặt thiếu niên xuống, người bịt mặt vội xoa ngực thiếu niên hồi lâu. Bỗng thiếu niên nọ khẽ rên lên một tiếng, mở choàng mắt kinh hãi.
Trong đại điện, ánh lân tinh chập chờn hắt lên những pho tượng đổ nát tạo thành một cảnh tượng ma quái. Lúc này cuồng phong bỗng nổi lên, gió rít lên từng hồi cuốn theo đá cát bung mù trời, tòa miếu rung lên bần bật, thiếu niên nọ vừa tỉnh lại trông thấy cảnh tượng trước mắt cứ ngỡ mình đang ở dưới địa ngục, kinh hoảng kêu ối một tiếng rồi lại ngất lịm.
Qua khoảng thời gian uống cạn hai tuần trà, thiếu niên từ từ mở mắt ra, chàng phát hiện mình vẫn còn sống và bên cạnh còn có một người bịt mặt, bất giác chàng là lên:
– Phụ thân, mẫu thân?
Người bịt mặt bình thản nói:
– Mọi sự đều do vận mệnh an bài, phụ thân của ngươi đã bị người sát hại, mẫu thân đã bị người cướp đi, hiện tại không chốn nương thân, nếu những người nọ biết được thân phận thực của ngươi, ngươi cũng chẳng thoát chết.
Thiếu niên nọ nức nở:
– Vậy tiểu nhân cần phải làm gì? Tiểu nhân muốn báo cừu, đại nhân mau nói cho biết chúng là ai?
– Cừu đương nhiên phải báo, nhưng với năng lực của ngươi hiện thời, muốn báo cừu e rằng còn khó hơn lên trời, quân tử báo cừu mười năm chưa muộn, huống hồ lão phu thấy ngươi có nội công căn cơ tiềm ẩn chỉ cần có minh sư chỉ điểm thì muốn học được võ công siêu phàm cũng chẳng khó.
– Tiền bối là ai? Ân cứu mạng dù chết cũng phải báo đáp.
– Lão phu bôn tẩu khắp giang hồ, rày đây mai đó, đêm nay gặp công tử thực cũng là do nhân duyên vận mệnh an bài.
Lúc này thiếu niên đã khóc không ra tiếng, cơ mặt nhăn nhúm dị thường, sắc diện nhợt nhạt, đột biến xảy ra trong đêm khiến chàng hiện tại không chỗ nương thân, song thân bị hại, khiến chàng ruột đau như cắt.
Người bịt mặt trịnh trọng nói:
– Công tử hãy ghi nhớ công tử thực sự có tên là Đông Phương Thanh Vân, Nam Cung phu thê chỉ là dưỡng phụ đường mẫu, từ nay về sau công tử chỉ có thể sống bằng cái tên này. Hãy nhớ lấy, lão phu phải đi rồi, sau khi lão phu đi, công tử hãy tới Nga Mi sơn, Kim Đính tự tìm Hữu Nguyên thiền sư để tập luyện võ công, từ đây đến Nga Mi đường xa ngàn dặm, công tử hãy bảo trọng.
Thiếu niên càng nghe càng thấy hoang mang, lẽ nào thân thế của chàng lại như thế.
Người bịt mặt nói rồi quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong trời đêm hắc ám.
Thiếu niên gấp đuổi theo đã không thấy tông tích của ân nhân đâu. Hiện tại chàng tựa hồ như đang sống trong một thế giới nào khác, chỉ trong một đêm chàng đã biến thành người khác, chàng gào lên điên dại, cừu hận và thống khổ đã hòa vào trong máu của chàng.
Chàng muốn báo thù, muốn rửa hận?