Gió Xuân Rực Lửa

Gió Xuân Rực Lửa

Giới thiệu

Gió Xuân Rực Lửa




Tình yêu của anh, như gió của cánh đồng hoang vu bát ngát, dữ dằn nhưng cũng không kém phần dịu dàng.

***

Đội trưởng Quý của khu bảo hộ động vật hoang dã có tính cách cứng nhắc, vừa không dễ chọc vừa khó hòa hợp.

Sau khi vừa đi công tác một chuyến, nghe nói anh đã có bạn gái.

Mọi người xúc động: Cô gái nhà ai lại không có mắt như thế.

Một ngày nào đó, có một cô gái mắt sáng mày ngài, dịu dàng xinh xắn đến khu bảo hộ.

Cô ấy nói: “Tôi tới tìm bạn trai.”

Lúc ấy trong miệng Quý Bắc Chu vẫn ngậm thuốc lá, cả người dựa vào thân xe việt dã với vẻ lười nhác, phả ra từng vòng khói, nhưng vừa mới nhận điện thoại xong, người đã chạy đi mất hút.

Không được sự cho phép của anh, mấy người kia không dám đi, đến khi trời đã tối, bọn họ mới nhìn thấy người nào đó dắt tay cô gái kia đi tới gần.

Nhìn mấy người xếp hàng theo thứ tự, cô gái nhỏ hỏi với vẻ tò mò: “Cũng muộn rồi mà, bọn họ đang làm gì thế?”

Quý Bắc Chu: “Chắc cũng đi ngắm sao giống chúng ta.”

Sau đó mọi người lại nhìn thấy đội trưởng nhà mình khẽ hỏi cô ấy: “Em thích ngắm sao, hay là thích ngắm anh hơn?”

Mọi người lại cảm khái: “Là chúng ta không có mắt mà!”

Một câu vắn tắt: Một câu chuyện nhỏ ngọt ngào.

(Đội trưởng khu bảo hộ động vật hoang dã – Nghiên cứu sinh)

(Quý Bắc Chu – Lâm Sơ Thịnh)

***

Reviewer: AI_Lâm

Tình trạng: Hoàn edit

Lâm Sơ Thịnh về quê ăn cưới. Nghĩ ra thì cũng rất buồn cười, đám cưới này là của hai người có mối quan hệ khá đặc biệt với cô. Đàng trai là bạn học cấp ba, theo đuổi cô rầm rộ một thời toàn trường ai cũng biết, còn đàng gái là bạn đại học của cô, chính vì đàng trai theo cô đến tận trường đại học nên mới gặp được. Kể ra thì, cô cũng được tính là bà mối của họ đấy nhỉ?

Chuyện năm xưa rất nhiều người biết, cũng có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng sự thật thế nào chỉ có bản thân Lâm Sơ Thịnh và chính chủ Quý Thành Úc kia biết. À không, còn cả hai bên gia đình nữa chứ. Vì tuổi trẻ bồng bột, anh chàng kia cũng làm ra không ít chuyện thảm không nỡ nhớ lại.

Trong số những người biết chuyện này, có một người mà Lâm Sơ Thịnh chưa từng gặp, chính là anh trai của Quý Thành Úc, tên là Quý Bắc Chu. Nhưng cái này thì để nói sau, bởi vì lúc hai người gặp nhau trên tàu hoả vào ngày trở về đó, vẫn được tính là lần đầu tiên. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên mới xuất hiện cái gọi là “nhất kiến chung tình”.

Thật ra, Quý Bắc Chu cũng không thể nào nhớ rõ cô gái mà em trai ngu ngốc của mình sống c hết theo đuổi ngày trước có hình dáng thế nào, chỉ biết là rất xinh đẹp, và cũng rất cá tính. Cho nên mới có thể dứt khoát từ chối một người có hoàn cảnh tốt như vậy. Ấn tượng của anh đối với Lâm Sơ Thịnh chỉ có như vậy.

Cho đến khi “chính thức” gặp mặt cô. Thì ra cô gái xinh đẹp trên tàu hoả ngày ấy lại thực sự có duyên với anh. Nói yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có hơi quá, nhiều lắm cũng chỉ xem như là có ấn tượng bởi vẻ ngoài và khí chất của cô mà thôi. Nhưng thêm vào thân phận “mối tình đầu đơn phương” của em trai mình thì lại khác rồi. Quý Bắc Chu cảm thấy, dường như cô gái trước mặt này, mình đã quen biết từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc.

Chưa có thì mình tạo cho có. Tác phong của Quý Bắc Chu xưa giờ vẫn thế, đánh nhanh thắng nhanh, không từ thủ đoạn. Trước giờ anh đều sống xa nhà, làm đội trưởng đội bảo vệ động vật hoang dã cũng không phải là hư danh, có lẽ ít nhiều cũng bị lây sự “hoang dã” này rồi. Cho nên, cách mà anh theo đuổi Lâm Sơ Thịnh, vô cùng thẳng thắn và trực tiếp.

Đương nhiên là dọa sợ cô gái nhỏ rồi. Không nói đến bản thân Lâm Sơ Thịnh là một cô gái khá điềm tĩnh và chín chắn, cô và anh mới gặp nhau bao lâu chứ? Tuy rằng ấn tượng của cô đối với anh không tệ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Nền tảng nào để có thể nói chuyện yêu đương?

Đối với lo lắng của Lâm Sơ Thịnh, Quý Bắc Chu đương nhiên không để ý. Nền tảng sao? Anh trai của bạn học có đủ không? Muốn nữa thì “em làm anh chịu” được không? Nếu vẫn không được thì “tình em duyên anh” có đủ không? Nói đến mặt dày, chắc là không ai qua nổi anh Quý rồi.

Nói thì là vậy, nhưng tính chất công việc của anh và cô khác nhau tương đối xa, thời gian anh ở nhà cũng không nhiều, cô cũng còn phải đi học nghiên cứu sinh ở nơi khác. Tình cảm thì cần phải vun đắp chăm sóc mới nhanh ra trái ngọt. Nghĩ đến điều này, Quý Bắc Chu mới muốn gấp rút đánh dấu chủ quyền là vậy. Nhưng xem ra, người ta cũng chưa coi trọng anh lắm đâu.

Thời gian nghỉ phép rất nhanh đã hết, Quý Bắc Chu phải quay lại làm nhiệm vụ. Chuyện của anh và cô đành phải tạm thời gác lại, nhưng không sao, nhờ sự “ngu ngốc” của em trai anh, hiện tại những gì cần nắm anh cũng nắm được rồi. Năm dài tháng rộng, cô chạy không thoát đâu.

Thế nhưng, có lẽ ông trời thương anh nhiều năm hy sinh cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường và cân bằng hệ sinh thái, đã tạo cho anh thêm một cơ hội. Trong lúc làm nhiệm vụ theo dõi và truy bắt nhóm t ội p hạm b uôn l ậu động vật hoang dã, anh gặp lại Lâm Sơ Thịnh.

Tuy rằng tình thế rơi vào nguy hiểm, nhưng cũng nhờ như vậy, mà anh có thể đến gần cô hơn một chút, thuận tiện để lại ấn tượng tốt đẹp với những đồng nghiệp và giáo sư bên cạnh cô, sau này muốn có đồng minh cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.

Trong lòng có lửa, rất dễ cháy lan. Từ sau khi trở về, Lâm Sơ Thịnh biết được rằng mình đã có gì đó thay đổi, lại không dám thừa nhận. Cô chưa từng tiếp xúc với anh, mặc dù anh rất ưu tú, cũng rất đáng tin cậy, nhưng lại thiếu an toàn. Cũng bởi vì xuất sắc như vậy, xung quanh anh có rất nhiều người để lựa chọn, tại sao lại là cô chứ?

Không phải Lâm Sơ Thịnh không đủ tự tin, chỉ là bị một quá khứ như Quý Thành Úc để lại ấn tượng quá sâu, khiến cho cô không hiểu vì sao quanh đi quẩn lại vẫn là nhà họ Quý?

Đương nhiên những chuyện này không làm khó được Quý Bắc Chu bá đạo giảo hoạt, nhà họ Quý cũng có Quý “this” Quý “that”, mà chuyện anh thông thạo nhất chính là bảo vệ lãnh thổ của mình. Cho nên, nhận ra được sự dao động của Lâm Sơ Thịnh, anh Quý “that” nhanh chóng ra tay, một đòn cưa đổ cô gái hiếm có khó tìm này. Cứ như vậy, anh lạt mềm buộc chặt, mềm nắn rắn buông, vừa kéo vừa thả, cuối cùng thành công bắt được trái tim Lâm Sơ Thịnh.

Không phải là em không thích anh, mà là vì em sợ. Anh giống như một cơn gió cuồng nhiệt trên cánh đồng hoang vắng, em sợ mình không thể níu giữ nổi anh.

Đừng sợ, bởi vì anh thích em, cho nên dù anh là gió, cũng tình nguyện dừng lại bên cạnh em.

Chuyện tình cảm vốn dĩ là như vậy. Anh truyền lửa cuồng nhiệt cho em, giúp em nhìn thẳng vào lòng mình, chấp nhận tình cảm chân thật nhất của bản thân. Em yếu đuối nhu nhược, nhưng đủ sức níu giữ trái tim anh, khiến anh chạm được đến sự mềm mại nhất của tình yêu. Như vậy là đủ rồi.

***

Câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng, đan xen với lý tưởng và tinh thần trách nhiệm của những con người trưởng thành. Có vui vẻ hài hước, cũng có lắng đọng thâm tình, có quá khứ dễ thương, cũng có tương lai tràn đầy mong đợi.

Nhân vật chính ưu tú xuất sắc, nhân vật phụ ngốc nghếch đáng yêu, hoàn toàn là một bộ truyện đáng đọc.

***

Khi Lâm Sơ Thịnh kéo vali lên xe lửa thì sắc trời đã tối.
 
Chân trời tựa như bị chìm trong màu đen đặc sệt, tối tăm, gió lạnh thổi từng cơn.
 
“Người phía trước mau vào trong đi, đừng chắn ở cửa nữa——” Giọng nói của nhân viên phục vụ trên xe truyền đến, Lâm Sơ Thịnh tìm được chỗ ngồi của mình, chuẩn bị đặt vali lên trên kệ để hành lý ở đầu xe lửa.
 
Vali này là loại 24 inch, cũng không tính là lớn, nhưng bên trong có vài quyển sách, xách một lúc lâu cánh tay cô cũng đã mỏi nhừ, bây giờ lại còn phải giơ lên thật cao.
 
Lúc này đang là mùa đông, cô mặc nhiều áo, còn quấn thêm cả khăn quàng cổ, động tác nâng cánh tay vốn chẳng dễ dàng, cô cố thử vài lần, nhưng mới chỉ nâng vali lên được một nửa thì cánh tay đã bủn rủn không chịu nổi.
 
Lâm Sơ Thịnh muốn tìm người xung quanh để nhờ giúp đỡ, nhưng lại không phát hiện có chàng trai sức dài vai rộng nào cả.
 
Lúc này, lại có mấy người lên xe tiếp, họ vừa nhìn ngó xung quanh tìm chỗ ngồi, vừa đi về phía cô.
 
Cô đã đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, bây giờ chỉ đành cắn răng thử nâng vali lên một lần nữa.
 
Nhưng vừa mới nhấc vali qua đỉnh đầu, cánh tay cô đã cảm thấy từng đợt đau nhức, khi nhìn thấy nó lung lay sắp roi xuống, sức nặng trên cánh tay cô bỗng nhiên giảm nhẹ đi, có một đôi tay xuất hiện trong tầm mắt của cô.
 
Đốt ngón tay người đó rõ ràng, lòng bàn tay dày rộng, còn người đó…
 
Đang đứng ở phía sau cô.
 
Lối đi của xe lửa vốn đã nhỏ hẹp, cô có thể nghe rõ tiếng quần áo cọ xát vào nhau, và cả mùi thuốc lá thoang thoảng trên cơ thể người đó.
 
Vali đã được người đó đặt lên kệ để hành lý, lúc này Lâm Sơ Thịnh mới vội vàng quay đầu lại nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh.”
 
Người đàn ông kia trông tầm khoảng hai bảy, hai tám tuổi, làn da màu đồng, đầu đinh, nhìn có vẻ cường tráng khỏe mạnh, ống tay áo được xắn lên, để lộ những đường gân xanh trên mu bàn tay, quần dài được giắt vào đôi giày quân đội, dáng vẻ anh ta thể hiện sự tùy ý không thể tả.
 
Lông mày rậm và mắt sâu, lộ ra vẻ hoang dã và khí chất riêng.
 
Anh ta nhíu mày lại, đáp lại bằng chất giọng trầm, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
 
Theo sát anh ta là một chàng trai chừng hai tư hai lăm tuổi, người đó bưng chén mì gói, rồi ngồi xuống ở bên cạnh.
 
Vị trí hai người nằm ở phía nghiêng, cô có thể nhìn thấy đối phương, con người đều thích ngắm cái đẹp, Lâm Sơ Thịnh cũng không ngoại lệ, có trai xinh gái đẹp, cô cũng nhìn thêm vài lần nữa.
 
Hành khách bên trong toa ồn ào nhốn nháo, sau khi người kia ngồi xuống thì nghiêng đầu nói chuyện với bạn, để lộ đường cong của sườn mặt vừa sắc sảo vừa lạnh lùng…
 
“Đội trưởng, anh không ăn à? Là mì dưa chua của Lão Đàn đấy.”
 
“Không đói.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại vang lên.
 
“Vậy em không khách sáo nữa.” Chàng trai kia nói xong bèn cúi đầu ăn ngấu nghiến, tiếng nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, “Em trai anh cũng sắp kết hôn rồi mà anh còn chưa có bạn gái, em cũng thấy sốt ruột thay anh…”
 
“Chúng ta không nói đâu xa, cô gái lúc nãy cũng xinh đấy, anh đi xin số điện thoại đi, biết đâu lại có khả năng nên duyên thì sao.”
 
Lâm Sơ Thịnh cách bọn họ hơi xa, bên trong xe lửa lại ồn ào, cô không nghe rõ tiếng nói chuyện của hai người, nhưng người kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô ——
 
Trong nháy mắt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
 
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Ánh mắt kia dường như có trọng lượng, đè nặng hơi thở của cô, khiến trái tim cô đập dồn dập.
 
Đã nhìn lén còn bị bắt gặp, Lâm Sơ Thịnh vừa cuống vừa lúng túng, hoảng sợ tránh tầm mắt, giả vờ cởi khăn quàng cổ ra.
 
Người đàn ông cách đó không xa lại cười khẽ, “Đúng là rất xinh.”
 
Thanh niên bên cạnh đang ngửa đầu húp nước mì gói, vừa nghe lời này như nghe được câu rợn người gì đó, bị sặc đến tận cổ họng, vội vàng đặt bát mì xuống, ho sặc sụa, rồi ngẩng đầu quan sát cô gái cách đó không xa.
 
Mềm mại, nhỏ nhắn giống như véo sẽ ra nước.
 
“Đội trưởng, lúc nãy em chỉ nói đùa thôi.” Sao có thể tùy tiện kéo cô gái nhà người rồi yêu đương kết hôn được.
 
“Trong miệng cậu có có dưa chua.”
 
“…”
 
Lúc này điện thoại của anh ta rung lên, là mẹ gọi tới, bèn nói “Alo”.
 
“Con đến chỗ nào rồi? Còn khoảng mấy tiếng nữa là về đến nhà?”
 
“Vừa mới đi qua Bắc Kinh, chắc còn khoảng hơn hai giờ nữa.”
 
“Để mẹ bảo em đi đón con.”
 
“Không cần đâu ạ.”
 
“Không sao đâu, dù sao em con cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”
 
Bên này vừa mới cúp điện thoại, người ở đầu bên kia lại thấy không vui, “Mẹ, ai bảo con không có việc gì, con bận chết đi được.”
 
“Anh con hiếm khi mới về một chuyến, để con đi đón xíu thì làm sao?”
 
“Anh ấy cũng đâu phải đứa con nít ba tuổi.” Gần đây Quý Thành Úc đang chuẩn bị hôn lễ, bận đến mức đầu tắt mặt tối, vốn không muốn ra ngoài để đón người.
 
“Bảo con đi thì đi đi, đừng lải nhải nữa.” Chu Tô Hồng đang bận rộn ở phòng bếp, “Đúng rồi, Tiểu Thiến nói có mấy người bạn còn độc thân mà? Đợi quay lại rồi giới thiệu cho anh.”
 
“Con thì sắp kết hôn, mà thằng anh kia vẫn còn một mình, mẹ đang buồn hết cả người đây.”
 
“Nó như đầu gỗ ý, không hiểu chuyện gì hết, chả giống con tí nào, từ lúc học tiểu học đã biết chơi với con gái, đến năm cấp ba thì yêu sớm, nào là viết thư tình, rồi đưa đồ ăn nước uống cho con nhà người ta, rồi còn theo đuôi đến tận nhà…”
 
Quý Thành Úc vừa nghe thấy những lời này, da đầu đã run lên.
 
“Mẹ đừng nói nữa, con đi đón anh ấy là được chứ gì, bây giờ con ra trạm xe lửa luôn.”
 
Hắn vớ lấy chìa khóa xe, chạy như điên ra cửa, sợ mẹ lại nhắc đến câu chuyện từ thuở nào đó.
 
**
 
Khi xe lửa đến Giang Đô, đã gần đến 10 giờ tối.
 
Một chàng trai khác giúp Lâm Sơ Thịnh lấy vali xuống, cô để ý người đàn ông lúc nãy cũng xuống cùng một trạm xe với cô, nhưng có nhiều người chen chúc quá, ra khỏi trạm xe đã không nhìn thấy bóng dáng người kia nữa.
 
Mà khi ra khỏi đấy, cô đã nhìn thấy bố đến đón.
 
“Để bố cầm đồ cho.” Lâm Kiến Nghiệp vội vàng xách lấy chiếc vali của cô, “Trong này đựng những gì mà nặng thế.”
 
“Quần áo với một vài quyển sách ạ.”
 
“Con có đói không? Mẹ đang nấu cơm rồi, con bé này, trời lạnh vậy mà mặc rõ ít quần áo.”
 
Lâm Sơ Thịnh chỉ cười rồi theo bố lên xe.
 
Lâm Kiến Nghiệp vừa mới gọi điện thoại cho vợ, bảo bà ấy đã đón được người, “Lần này con về ở mấy ngày?”
 
“Chắc là về ở thêm được mấy ngày à.”
 
“Bạn học của con đều kết hôn rồi, con thì sao, có quen bạn trai ở trường không?”
 
“Không ạ.”
 
“Thôi con vẫn còn đi học, không vội, sau này có việc làm rồi tìm cũng không muộn.”
 
“Vâng.” Lâm Sơ Thịnh đáp lời bố, cúi đầu giả vờ xem điện thoại, nhưng cô cũng hiểu rõ, ngoài miệng tuy rằng bố cô nói không cần tìm bạn trai vội, nhưng mỗi lần gọi điện thoại hoặc về nhà, ông ấy luôn nói bóng nói gió dò hỏi xem cô đã tìm được bạn trai chưa.
 
“Đúng rồi, em gái nhà cô con chắc sang năm mới sẽ đính hôn, còn tầm ngày nghỉ lễ Lao động hoặc kỳ Quốc khánh sẽ kết hôn.”
 
“Thật ạ?”
 
“Nó còn nhỏ hơn con hai tuổi đấy, anh chàng kia là nha sĩ, công việc ổn định, cũng là người có trách nhiệm.”
 

 
Lâm Sơ Thịnh đáp lại câu được câu không, xe cũng nhanh chóng chạy về đến nhà.
 
Nhà cô là một tòa nhà nhỏ ba tầng, về sau có sửa sang lại thành một nhà nghỉ nhỏ, bố cô có công việc riêng, còn mẹ thì ở nhà trông coi nhà nghỉ, trước đây làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng giờ thiết bị trong nhà đã cũ kĩ, lỗi thời, thêm nữa có nhiều nhà nghỉ mới mọc lên, làm ăn ngày càng không tốt, bây giờ trước cửa đã dán giấy đỏ muốn cho thuê lại.
 
Cô ăn cơm xong rồi về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới có thời gian mở điện thoại lên xem tin nhắn.
 
Trong nhóm lớp, bạn cấp ba đang thảo luận về buổi gặp mặt đêm mai.
 
【 Mọi người, đêm mai vào lúc 7 giờ, ở phòng 201 khách sạn Cảng Giang, những ai đang ở Giang Đô thì phải đi hết đấy, anh Thành của chúng ta nói sẽ bao hết, để chúc mừng những đêm độc thân hoàng kim cuối cùng của cuộc đời cậu ta. 】
 
【 Nếu như anh Thành đã mời, vậy thì mai tôi nhất định phải đi. 】
 
【 Đêm mai chị dâu cũng tới, còn dẫn theo bạn thân của cô ấy nữa, nghe nói bọn họ đều đang độc thân cả, ai nấy cũng xinh xắn dễ thương, nhóm đàn ông độc thân phải nắm chắc cơ hội đấy. 】
 
Mấy kiểu tụ họp như này, Lâm Sơ Thịnh vốn không muốn đi, cô thấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi còn đi học, có một vài người bạn có quan hệ tốt với cô cũng đến, và cũng đã nhiều năm rồi không gặp nhau, mãi mới có dịp này, cô mới quyết định đến tham gia bữa tiệc này.
 

Mời các bạn mượn đọc sách Gió Xuân Rực Lửa của tác giả Nguyệt Sơ Giảo Giảo.

Download

Gió Xuân Rực Lửa

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

Giới thiệu Gió Xuân Rực Lửa Tweet! Tình yêu của anh, như gió của cánh đồng hoang vu bát ngát, dữ dằn nhưng cũng không kém phần dịu dàng. ***…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose