Vọng Nguyệt

Vọng Nguyệt

[toc]


Giới thiệu ebook

Vọng Nguyệt


Lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Diệp Vũ Phàm, là khi nàng bị cha dượng bán đến một thanh lâu có tiếng tại đất Giang Nam – Vọng Nguyệt lâu. Khi ấy Diệp Vũ Phàm chỉ là một tên tiểu nhị, một gã sai dịch bần hàn, còn nàng lại là một kỹ nữ mới chờ ngày ra mắt.

Diệp Vũ Phàm vốn là con trai gia tộc Diệp gia vang danh lâu đời, vốn sau này sẽ là người kế thừa gia tộc. Nhưng tai họa lại ập xuống gia đình chàng khiến người quân tử tài hoa ấy phải sa cơ trở thành một đứa trẻ mồ côi, được Vấn ma ma của Vọng Nguyệt lâu đem về cưu mang, vì thế mới trở thành một tên tiểu nhị. Mong ước cả đời hắn là có thể tự chuộc lấy thân mà thoát khỏi chốn lầu xanh phù hoa này, có thể đậu bảng vàng để gầy dựng lại gia tộc Diệp gia hùng mạnh năm xưa.

Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, họ đã động lòng trước đối phương trong những ngày hắn dạy nàng gảy đàn, đề thơ, cùng trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc. Nhưng họ chẳng hay biết rằng, tình cảm ấy chính là bắt đầu cho một chuỗi những bi kịch về sau.

 

Dạ Nguyệt yêu Diệp Vũ Phàm, cả hai đã từng thề non hẹn biển, nguyện sánh vai đến bạc đầu. Nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được thân phận của nàng, nàng chỉ là một kỹ nữ. Thế rồi ngày Vọng Nguyệt lâu ra mắt hoa đán mới Dạ Nguyệt cũng tới. Người người khắp nơi đều tựu về Vọng Nguyệt Lâu để nhìn xem liệu hoa đán mới có xinh đẹp tuyệt trần như lời đồn đại, người ta thi nhau ra giá cao ngất ngưỡng để mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt.

Có ai nào biết rằng cũng chính khi ấy, Vũ Phàm điên cuồng đập nát chiếc lọ chứa đầy tiền xu mà hắn chắt chiu dành dụm xuống từng ấy năm qua. Hắn muốn mình là người mua lại đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt. Thế nhưng, liệu đêm ngày mai, đêm ngày mốt thì thế nào? Hắn không thể cứu nàng khỏi đám lang sói kia cả đời được, không thể được.

Thế mới hiểu: “Hai người yêu nhau, đến với nhau đúng thời điểm gọi là duyên phận. Nhưng yêu nhau, lại đến không đúng thời điểm thì chính là oan nghiệt.”

Người mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt là Mạch Phi – một thiếu gia giàu có thầm tương tư Dạ Nguyệt đã lâu. Không chỉ vậy, chàng còn cố gắng dốc hết tiền tài để mua những đêm tiếp theo của Dạ Nguyệt. Nhưng trong những đêm đó, Mạch Phi và Dạ Nguyệt chỉ đơn giản là đàn ca tâm tình, như một đôi tri kỷ thấu hiểu lẫn nhau.

Nhưng Mạch Phi thì không nghĩ vậy, chàng ngỏ ý muốn hỏi cưới nàng, muốn chuộc nàng ra khỏi bóng thanh lâu phù hoa son phấn. Dạ Nguyệt thoáng băn khoăn lựa chọn giữa đoạn tình ái giữa nàng và Vũ Phàm và cuộc sống tự do, tương lai hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn chọn nhân duyên giữa mình và Vũ Phàm, từ chối tình cảm của Mạch Phi.

“Nhiều năm sau này nghĩ lại quyết định đó của mình, Dạ Nguyệt mới nhận ra là sai lầm. Chỉ là vào khoảng khắc đó, nàng vẫn còn đang mải mê sống trong ái tình, không hề biết rằng vật đổi sao dời, mọi chuyện không theo ý mình, cho dù có cầu khẩn cũng chẳng được.”
…………

Trích đoạn:

“Mạch Phi rời khỏi, thế độc quyền lâu nay hắn dành cho Dạ Nguyệt cũng vì thế vỡ tan. Lại là những cuộc đấu giá đầy mùi tiền nối tiếp nhau, tất cả chỉ để có được một đêm phong hoa tuyết nguyệt cùng nàng.

Kẻ đầu tiên có được vinh dự đó là một gã phú hộ ở tỉnh bên. Gã độ hơn 30, dáng người vạm vỡ đến hơn thước chín. Vừa nhìn thấy gã, nàng đã hoảng hốt định chạy trốn theo bản năng. Gã cười hề hề, càng cho rằng nàng đang giả vờ, điên cuồng xấn tới, chẳng mấy khó khăn để giữ chặt lấy nàng.

Lúc thân hình thô kệch của gã đổ ập lên nàng như một bao thịt tải trọng trăm cân, nàng chỉ có thể im lặng. Đôi tay nàng bấu chặt tấm màn đến ứa máu, nước mắt chảy ngược vào trong.

Mọi thứ giống như một cơn ác mộng không hồi kết, mỗi đêm đều lặp lại. Tất cả tủi nhục đau đớn, nàng âm thầm chịu đựng, không hé răng với ai lấy nửa lời.

Nàng sợ, nếu như nàng nói ra, sẽ có kẻ khác vì nàng mà đau lòng hơn gấp bội. Nàng sợ kẻ đó sẽ vì nàng mà làm chuyện dại dột. Vì kẻ đó, nàng sẽ cố nhẫn nhịn.

Chỉ là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Sáng tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại tan biến thôi.

Nhưng nàng nào biết rằng, cho dù nàng im lặng đến mức nào, thì nỗi đau của nàng, y vẫn có thể nhìn thấy được.

Vũ Phàm y đã hứa đời này kiếp này sẽ chăm lo cho nàng, đến cuối cùng lại khiến nàng ra nông nỗi này. Y chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn nàng, cũng không đủ tư cách để nổi giận.

Y cũng như nàng, chỉ có thể lẳng lặng ôm nỗi đau đó vào lòng.

Đau thương rồi cũng sẽ qua, nhưng mùa xuân của Dạ Nguyệt không biết bao giờ mới có thể trở lại. “
……….

Dạ Nguyệt và Vũ Phàm cứ như vậy, cứ sống mà chẳng muốn nghĩ thêm về tương lai tăm tối mà họ sắp phải đối mặt như vậy. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, Vũ Phàm trong cơn nóng giận đã lỡ tay đánh một tên nhà giàu, Dạ Nguyệt vì cứu mạng hắn mà đồng ý ở lại Vọng Nguyệt lâu tận tâm tận sức, đời này kiếp này đều phải cúc cung tận tụy với Vọng Nguyệt lầu. Đến chết mới thôi.

Nhưng cả hai đã hứa với nhau, hắn rời khỏi đất Giang Nam này và nhất định sẽ thi đỗ công danh, nhất định phải tái dựng Diệp gia. Đến lúc đó, Vũ Phàm sẽ dùng kiệu hoa 8 người đến Vọng Nguyệt lầu đón Dạ Nguyệt. Cho dù là 10 năm, 20 năm, chỉ cần hắn còn sống, nàng vẫn sẽ chờ đợi.

Dạ Nguyệt quay về Nguyệt Vọng lâu, lại quay về guồng sống cũ của mình. Mỗi năm nàng đều nhờ tì nữ Tiểu Nhu xem bảng vàng để mong ngóng cái tên của Diệp Vũ Phàm , chờ một ngày cả hai có thể thật sự chung đôi.

“Yêu một người, đôi khi chỉ một cái nhìn là đủ.
Vậy đợi một người phải mất bao lâu?
Đợi một người, đợi mất mười năm. “

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, thiếu nữ Dạ Nguyệt năm nào cũng dần bị mai một bởi năm tháng tàn nhẫn. Nàng không còn là một hoa đán nổi danh xinh đẹp tuyệt trần của Vọng Nguyệt lâu nữa mà trở thành một nữ nhân sa đọa, cả ngày chỉ biết dùng rượu quên sầu, đêm về cũng chìn trong men tửu, quên đi hình bóng của người đã từng thề non hẹn biển, quên đi mười năm mòn mỏi mong chờ…

Cuối cùng, đến lúc nàng cảm thấy cơ thể đã đến lúc không thể chịu được, nàng đi khám đại phu mới biết mình mắc phải căn bệnh lao phổi quái ác hành hạ từng ngày, mà thời gian còn lại của nàng thực sự còn rất ngắn. Đến lúc nhận ra căn bệnh của mình, nàng lại vô tình gặp được người mà nàng dùng cả tuổi xuân để đợi chờ.

Đợi mười năm, cuối cùng chàng cũng trở về rồi.

Nhưng nàng không chỉ nhìn thấy Vũ Phàm, mà nàng còn nhìn thấy thê tử kết tóc cùng chàng và con gái của hai người. Nàng thật sự muốn biết, nàng dùng 10 năm của cuộc đời mình, đổi lại là thứ gì. Phải chăng nàng đã thật sự uổng phí tuổi xuân của mình chỉ để đổi lấy hạnh phúc của chàng, còn nàng chỉ còn lại một trái tim đã héo úa lại đầm đìa máu tươi.

Nàng, rốt cục là chờ đợi được thứ gì?

“Vào cái năm thứ 10 ấy, rốt cuộc thì Dạ Nguyệt cũng từ bỏ hy vọng. Nhưng thì ra với một người đã cố sống bao nhiêu năm chỉ vì cái hy vọng mong manh ấy, khi từ bỏ nó lại trở nên hụt hẫng đến vậy.”

“Lòng phụ nữ thì ra rất tàn nhẫn. Chẳng thà tin rằng người đó đã chết, cũng không muốn biết sự thật người đó vì một phụ nữ khác bên ngoài mà bỏ rơi mình.”

“10 năm cho một cuộc tương phùng. Một người chờ đợi suốt 10 năm, một người đấu tranh sinh tồn vì lời hẹn đó. Đến cuối cùng hóa ra cũng chỉ là hư ảo.”

“Nếu tình yêu của kỹ nữ chỉ là dòng nước chảy, thì cuộc đời kỹ nữ chính là cơn gió.

Phiêu bạt khắp nơi, tưởng như tiêu diêu tự tại, nhưng lại không bao giờ có được hạnh phúc thật sự.”

Diệp Vũ Phàm từ đầu đến cuối vẫn yêu Dạ Nguyệt, một lòng một dạ không muốn phụ lòng nàng. Chàng đã từng nói: “Thà phụ lòng cả thiên hạ chứ không muốn phụ lòng người đó”. Chàng đặt tên cho con gái mình là Tâm Nguyệt, chính là nguyệt ở trong tâm, trong tâm có nguyệt, bao đêm ở nơi xứ người, chàng chỉ có thể ngắm trăng nhớ người con gái tên Nguyệt. Nhưng duyên phận lại tàn nhẫn cắt đứt tơ hồng còn vương, ông trời không cho phép hai người ở bên nhau. Âu, đó cũng là vận mệnh.

“Đường có xa, tóc có bạc, bước chân đã mỏi, cũng không đau xót bằng việc không có nàng bên cạnh.

Lời ước hẹn thiên trường địa cửu chẳng qua cũng chỉ là một hồi sương gió. Mây tạnh, mưa cũng ngừng. Câu chuyện cổ tích cuối cùng lại hóa thành đùa cợt.

Trên ngọn đồi này năm đó, y nói lấy nàng làm vợ, nói sau khi tái dựng Diệp gia sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc.

Bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn cho rằng nàng vẫn ở phía sau, cho rằng chỉ cần y quay đầu lại sẽ nhìn thấy nàng. Chỉ là không ngờ, ngọn đồi này mãi mãi vẫn còn đó, nhưng y và nàng thì đã âm dương cách biệt. “

Thật sự thì tớ rất ấn tượng với “Vọng nguyệt” và tiếc nuối vì mối nhân duyên của hai người. Dạ Nguyệt dùng mười năm chờ đợi, Vũ Phàm dùng mười năm mòn mỏi tương tư nhưng đến cuối cùng, họ lại để lỡ nhau cả một kiếp người.

Cả một đời người, có mấy lần mười năm cơ chứ?
………..

“Dạ Nguyệt, 10 năm qua muội ở thế giới bên kia có phải là rất cô độc không? Muội sợ bóng tối đến như vậy, trước đây chỉ cần có một làn gió lùa vào cửa thôi cũng khiến nàng thức giấc, sao lại có thể chịu được đây?

Dạ Nguyệt, chúng ta không thể cùng nắm tay đến bạc đầu, ít ra khi chết ta cũng có thể ở bên cạnh muội. Nếu thật sự có kiếp sau, có phải muội vẫn đứng bên bờ Vong Xuyên đợi ta không?

Y ngã vật xuống đất. Trên đỉnh đầu, ánh trăng réo rắc mời gọi. Trong khoảng khắc cuối cùng đó, lần đầu tiên y cảm thấy được giải thoát.

Dạ Nguyệt, cuối cùng thì Vũ Phàm ca cũng có thể đến gặp muội rồi.” _____________

” “: trích từ truyện

Review by #Anh Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
***

Reviewed by Dạ Vũ

Duyên phận là gì? Duyên phận đem nàng và hắn gặp nhau, đem trái tim của hai người hòa cùng nhịp đập. Duyên phận cũng khiến cho nàng và hắn bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân trong những đợi chờ mòn mỏi, kết quả cuối cùng vẫn là phụ tấm chân tình.

Khi gặp gỡ hắn, nàng là cô kỹ nữ thanh lâu, có dung mạo và tài năng phi thường. Khi gặp nàng, hắn là vị thiếu gia có tài, tinh thông ngũ kinh, vì thất thời mà phải làm tiểu nhị ở chốn thanh lâu phấn hoa này. Sớm chiều bên nhau, cùng dựa vào nhau mà sống qua ngày ở nơi đầy cạm bẫy này, họ đến với nhau như một lẽ dĩ nhiên và một cách tự nhiên. Họ cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau thề hẹn mà đâu có ngờ, cái giá phải trả cho mối tình thanh xuân bồng bột này là cả một đời. Nàng đợi hắn ròng rã 10 năm, cắn răng chịu đựng bao tủi nhục với niềm tin rằng hắn sẽ trở về đón nàng. Đối với phận nhi nữ thanh lâu thân đã nhuốm bụi trần thế gian như nàng, có một người để chờ đợi âu cũng là một loại hạnh phúc. Nàng thà phụ tấm chân tình của một chàng trai luôn hết lòng ở bên nàng từng ấy năm, còn hơn phụ lời hứa với hắn. Đời người có được mấy cái 10 năm? 10 năm vật đổi sao dời, hoa tàn hoa lại nở, người đến kẻ lại đi, còn nàng vẫn luôn kiên định với lời hứa mỏng manh ấy. Nàng luôn chờ đợi một ngày hắn ghi danh bảng vàng, dựng lại cơ nghiệp, đón nàng về bên hắn.

Ngờ đâu, đời không như ý, trời phụ lòng người, trong 10 năm qua hắn đã lập gia thất, có vợ có con, ăn sung mặc sướng. Lời hứa mà nàng trân trọng cả một đời bỗng chốc hóa mây bay. Nàng đặt tên cho đứa cháu của mình là Phi Phàm, Mạch Phi và Vũ Phàm, hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời nàng. Hắn đặt tên cho con gái hắn là Tâm Nguyệt, trong tâm có nguyệt, nguyệt mãi luôn ở trong tâm. Hắn đáng trách, mà cũng thật đáng thương. Trách hắn sao nỡ quên lời ước hẹn năm xưa, vì giàu sang quyền quý mà phụ lòng người con gái vì hắn mà luôn đợi chờ mòn mỏi. Thương hắn, vì hóa ra hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng, 10 năm chờ đợi của nàng cũng là 10 năm thương nhớ của hắn. Ngày ngày hắn làm bạn với ánh trăng xa, tương tư khó nói, nỗi lòng khó tỏ, không biết nơi chân trời kia, người con gái ấy sống như thế nào?

Cách biệt 10 năm mà ngỡ như đã trải qua một đời, những hạnh phúc từng có nay đã trở thành ký ức của kiếp trước. Giây phút gặp lại nhau, đối diện với người đã phụ mình, nàng không hề xúc động hay oán hận, chỉ có khoảng lặng trống rỗng trong tâm hồn. Phải nói nàng cao thượng, hay ngốc nghếch, khi đến phút cuối cùng vì không muốn hắn phải áy náy, nàng đã tạo ra một màn khiến hắn hiểu lầm nàng đã có cuộc sống hạnh phúc bên người đàn ông khác. Hắn rời khỏi nàng. Giây phút hắn quay lưng bước đi cũng là lúc nàng tạm biệt trần thế. 10 năm xa cách đổi được mấy phút trùng phùng ngắn ngủi, vậy mà chớp mắt đã âm dương cách biệt, còn hắn lại không hề hay biết nỗi khổ tâm của nàng.

Lại 10 năm qua đi, hắn mang tâm bệnh không thuốc chữa, trút hơi thở cuối cùng bên mộ phần của nàng. Hữu duyên vô phận, nếu như duyên phận khiến đôi ta khi sống không được ở bên nhau, vậy ta đành làm đôi uyên ương phiêu diêu nơi thiên đàng. Nếu trên đời thực sự có thế giới bên kia, vậy chắc chắn nàng vẫn đang đợi ta. Trên cầu Nại Hà, trong dòng Vong Xuyên hay bên đá Tam Sinh, ta cũng sẽ đến bên nàng. Hãy chờ ta đến chuộc lỗi và bù đắp cho nàng một đời hạnh phúc.

***

Lần đầu tiên tôi đọc xong một câu chuyện, lại băn khoăn không biết mình nên tìm ai để oán trách?

Tôi nghĩ rất nhanh mình sẽ quên đi câu chuyện này, bởi vì nó không thuộc thể loại mà tôi rất thích, nhưng tôi vẫn hi vọng trong lúc nuối tiếc còn sâu đậm thế này, lưu lại một vài kỉ niệm, tặng cho người con gái tên Nguyệt kia chút ấm áp nào hay chút ấy.

Từ những dòng đầu truyện, từ thân phận của cô, tôi vốn đã biết tình yêu này sẽ nảy nở, càng chắc chắn nó sẽ chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng người nào đó vẫn ngây thơ hi vọng, hi vọng chờ đợi 10 năm của cô có thể mang lại kì tích, hay ít ra cũng cho tôi một cái kết khiến tôi an lòng, quên mất rằng, thế giới này vốn dĩ là tàn nhẫn…

Trong lòng tôi vốn định mắng chửi Diệp Vũ Phàm không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại thôi. Cái gì cũng là do y nói, cái gì y cũng không làm được. Tôi đối với con người này, có một chút cảm giác coi thường, cuối cùng vì hai chữ “Tâm Nguyệt”, trong tim có Nguyệt, tôi lại không đành lòng.

Y cả đời hồ đồ, cả đời bất lực, nhưng lại vẫn yêu cả đời, tưởng nhớ cả đời.

Hình ảnh y lúc tuổi già bóng xế, cô độc và thê lương đến như vậy.

Y làm chồng thất bại, làm đàn ông thất bại, làm người cũng lại thất bại. Y cả đời mơ về một bóng hình, lại chỉ biết vô dụng nhìn người đó tự dày vò bản thân, y ở cạnh thê tử, cũng không thể cho nàng một tình yêu trọn vẹn, y cả đời phấn đấu, lại đánh rơi ước hẹn trân trọng nhất. Có lẽ, thành tựu duy nhất của y, chính là bảo bọc cho đứa con gái bảo bối của mình, để nó được sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ, không cần phải thấu hiểu những ân ân oán oán của đời trước.

Tôi dĩ nhiên đồng cảm với số phận của nữ chính, nhưng tôi càng thương hại cho Giai Lệ, cô ta cả đời mưu tính, cả đời tranh giành, cả đời giấu diếm, cuối cùng cả trái tim của người đàn ông đó cô cũng chưa một lần chiếm giữ. Có ai hiểu được cảm giác, người đàn ông kề cận bên mình mấy chục năm trời, trong lòng lại luôn tơ tưởng đến một bóng hồng khác, rốt cuộc là khó chịu thế nào khổ sở thế nào? Hạnh phúc do tranh giành mới có được thực sự không có ý nghĩa, cho dù mình cố gắng khư khư giữ lấy nó trong tay, không phải của mình thì vẫn không thể là của mình được.

Cùng là phụ nữ, có người ích kỉ như thế, có người lại nhân hậu đến vậy. Tiểu Nhu có thể ghen tuông, có thể giở tiểu xảo, có thể hận Dạ Nguyệt, nhưng cô đều không làm vậy. Đừng nói đến ân nghĩa ngày xưa, tôi cảm thấy nếu cô gái ấy không phải người tốt thì có nói trăm ngàn lần ân nghĩa cũng vô dụng thôi. Có lẽ vì Tiểu Nhu lương thiện đến thế, nên ông trời không bạc đãi cô, đã cho cô được làm vợ của người đàn ông cô yêu thương, cũng là người đàn ông xứng đáng để yêu vô cùng. Giữa bi kịch của hai nhân vật chính, hạnh phúc của Tiểu Nhu như ánh lửa thắp lên hi vọng, mang đến cho người ta sự an ủi dịu dàng vô cùng.

Một người bạn nói với tôi chỉ không thích những gì quá hoàn hảo, không biết có phải do ảnh hưởng từ chỉ, mà người đàn ông tốt tuyệt đối như Mạch Phi lại không khiến cho tôi đủ rung động. Nhưng tôi thật sự cảm kích con người này, không phải là cho ra bao nhiêu cũng không yêu cầu hồi đáp, mà là cho dù không được như nguyện, cũng không vì thế mà thay đổi, không vì thế mà trút giận lên người vô tội, càng không vì thế mà ngừng giúp đỡ Dạ Nguyệt. Tôi trước giờ luôn cho rằng, yêu một người, cho dù người đó không dành tình cảm cho mình, nhưng chỉ cần đó là người đáng để yêu, thì tình cảm bỏ ra không hề uổng phí. Nhưng giờ đây tôi lại nhận ra, thế nào là đáng thế nào là không đáng? Mỗi một người đều có tiêu chuẩn của riêng mình, cả thế giới này xem Dạ Nguyệt là người phụ nữ lẳng lơ ti tiện, thì trong mắt Mạch Phi cô mãi mãi là thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp nhất, thánh thiện nhất, không phải sao?

Nếu như tôi đối với các nhân vật khác, còn có thể dễ dàng cho ra một chữ “yêu” hoặc “ghét”, thì đối với Dạ Nguyệt, tôi cảm thấy mình thật là không có cách nào cả.

Đứng trên lập trường nữ giới mà suy xét, tôi nghĩ, nếu tôi là Dạ Nguyệt, thì hoặc là tôi chết đi, hoặc là tôi buông tay để cho người tôi yêu được tự do, bởi vì bản thân tôi cũng không thể chấp nhận tình yêu của mình có một vết nhơ lớn như vậy. Tôi thà ghi nhớ khoảnh khắc ban đầu, chúng tôi mãi mãi không có được nhau, nhưng cũng mãi mãi đẹp trong lòng nhau.

Nhưng tình yêu có vĩ đại cách mấy, bản chất của nó vẫn là ích kỉ, chúng ta có thể cao cả hi sinh tính mạng vì người mình yêu, nhưng lại tuyệt nhiên không chịu đựng được nhìn thấy người đó hạnh phúc bên một người khác. Cũng như tình yêu của Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, cho dù cố chấp chịu đựng dày vò, cũng không muốn thanh thản mà chia cắt.

Cho nên, Dạ Nguyệt không làm sai, yêu không sai, kiên định chờ đợi tình yêu cũng không sai, có sai, là do duyên sai. Nhiều ngày tháng bên nhau, giữa cô và Mạch Phi đã nảy nở một thứ tình cảm không nói thành lời, nếu không phải vì cô đã sớm có người trong lòng, có thể nào tình cảm ấy sẽ biến thành tình yêu? Nếu người cô yêu là Mạch Phi, cuộc đời cô đã có thể nhàn nhã vui vẻ biết bao nhiêu, đáng tiếc, người khiến cô tình nguyện hi sinh thanh xuân, đánh đổi tất cả, chỉ có mình Diệp Vũ Phàm.

Thật lòng, tôi rất ngưỡng mộ cô, rất thích cách cô yêu một người.

Cô âm thầm chịu khổ vì y, vậy mà vẫn giả bộ vui cười để cho y an lòng, đợi một người, đợi đến thanh xuân hao mòn, sức cùng lực kiệt cũng không nửa lời oán trách. Có lẽ vì bản thân vẫn chưa từng hết mộng mơ, nên những cô gái si tình khờ khạo vẫn luôn khiến tôi bị thu hút, khiến cho tôi đồng cảm, đến mức chỉ có thể xót chứ không bao giờ nỡ trách.

Trong cuộc đời, sai lầm đôi lúc là điều khó tránh khỏi, chỉ là, không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội để sửa sai.

Gặp gỡ và yêu Vũ Phàm là sai lầm thi vị, nếu không nhờ tình yêu này thì cô đã sớm chết đi, kết thúc một cuộc đời sai lầm, nhưng nào có ai biết được, còn sống tức là còn hi vọng?

Sự chờ đợi không điểm dừng dành cho Vũ Phàm chính là sai lầm ngọt ngào. Không ai hiểu được quá trình đó có bao nhiêu nhẫn nại, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức, nhưng cũng không ai hiểu được, ẩn sâu trong đó là cảm giác ngọt ngào mê hoặc của tình yêu. Giống như giấc mơ ngày về tươi đẹp mà đêm đêm cô vẫn thường vọng tưởng, nếu không có những kì vọng đó an ủi, làm sao mà tình yêu có thể khiến cho con người ta u mê lâu đến như vậy?

Chỉ tiếc rằng, khi cô vì tuyệt vọng mà sa đọa, thì đó cũng chính là sai lầm tuyệt vọng.

Ông Trời đối xử bất công với cô, cô lại vì một chữ tình mà tàn nhẫn với chính mình, không thể trách sinh mệnh không cho cô thêm cơ hội…

Đáng hay là không đáng? Câu hỏi này, tôi vẫn chưa tìm ra đáp án khiến bản thân hài lòng…

Câu chuyện chồng chất nuối tiếc và bi thương của đời trước dần dần lùi về phía sau hồi ức, đặt dấu chấm hết cho sự dằn vặt khôn nguôi của những người trong cuộc. Tình yêu của những người trẻ tuổi dần nảy nở, thuần khiết và êm đẹp, một lần nữa, thế gian này lại chứng kiến thề ước của Nguyệt và Phàm.

Duyên lần này, có lẽ, không sai nữa rồi.

Mời các bạn đón đọc Vọng Nguyệt của tác giả Hàn Ni.

Download ebook

Vọng Nguyệt


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

[toc] Giới thiệu ebook Vọng Nguyệt Tweet! Lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Diệp Vũ Phàm, là khi nàng bị cha dượng bán đến một thanh lâu có tiếng tại…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose