Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên

Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên

[toc]


Giới thiệu ebook

Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên


Bên cạnh đó, những câu chuyện đời thường nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, mang đậm màu sắc “Cô gái văn chương” cũng là những gia vị tạo nên cho tập cuối cùng của series “Cô gái văn chương”. Một kết thúc hoàn hảo dành cho các “cô gái văn chương”!

***

Cô gái văn chương là một series light novel nổi tiếng của nữ tác giả Nomura Mizuki, một trong những hiện tượnglight novel được nhắc đến nhiều nhất tại Nhật Bản cũng như trên thế giới. Lượng tiêu thụ của bộ sách này lên tới vài triệu bản, những diễn đàn và cộng đồng mạng tại Nhật đánh giá nó như là một trong những series hay nhất từ trước đến giờ, đặc biệt là giải thưởng Kono Light Novel ga Sugoi! danh giá của Nhật đã xếp Cô gái văn chương lên vị trí thứ 8 vào năm 2007, thứ 3 vào năm 2008 và thứ nhất vào năm 2009 trong bảng xếp hạng light novel của mình.

Amano Tooko – nhân vật chính trong Cô gái văn chương – cũng đã đoạt giải Nhân vật nữ hay nhất của năm 2009. Bộ light novel này đã được chuyển thể thành cả truyện tranh và phim hoạt hình. Series Cô gái văn chương gồm 8 cuốn, mỗi cuốn là môt câu chuyện riêng biệt, nhưng tuyến nhân vật chính vẫn xuyên suốt cả bộ sách, và mỗi tập đều đan xen trong âm hưởng của một tác phẩm văn học nổi tiếng.

Bộ sách Cô gái văn chương gồm có:

***

Amano Tooko, chủ nhiệm câu lạc bộ Văn học, là một “cô gái văn chương” yêu những câu chuyện đến mức muốn-ăn-sạch-chúng. Và Inoue Konoha là học sinh lớp dưới, phụ trách công việc viết “điểm tâm” cho bà chị quái dị này. Hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện trong 8 tập chính truyện với rất nhiều tiếng cười xen lẫn nước mắt. Cô gái văn chương và Tuyển tập tình yêu 1 là tập đầu tiên trong 4 tuyển tập truyện ngắn của series Cô gái văn chương, kể về những mẩu chuyện thú vị xoay quanh những nhân vật đã rất đỗi quen thuộc với các bạn độc giả như Tooko, Kohona, Akutagawa, Miu, Nanase, Maki… Đọc tuyển tập truyện ngắn này, các bạn có thể hiểu rõ hơn về tính cách của từng nhân vật từ chính đến phụ, cả quá khứ cũng như tương lai của họ, những điều mà chính truyện chưa hề đề cập tới.

***

Tác giả Nomura Mizuki

Cô sinh ra và lớn lên tại tỉnh Fukushima, một tỉnh nằm ở phía đông bắc Nhật Bản được mệnh danh là “Vương quốc của những bài hợp xướng”. Từ khi còn nhỏ, cô đã rất yêu thích sáng tác truyện, ước mơ của cô là trở thành một nhà văn.

Với tác phẩm đầu tay Tiếng ca tại sân bóng bàn trên đỉnh Akagi, cô đã đoạt giải nhất dành cho hạng mục tiểu thuyết của giải thưởng Entame lần thứ 3 do Famitsu Entertainment tổ chức. Sở thích của cô là sáng ngủ, chiều ngủ, tối ngủ, nói chung là tất cả những gì liên quan tới ngủ.

Những tác phẩm của Nomura Mizuki:

– Tiếng ca tại sân bóng bàn trên đỉnh Akagi

– Khúc ca buồn trong sáng tại sân bóng bàn cao nguyên Nusu

– Tình ca quyết đấu bóng bàn Adatara

– Lời chào tạm biệt ở khu rừng thần thánh

– For my Darling! Hồn nhiên diệt rồng trong đêm trăng

– Thiên sứ bóng chày

– Thiên sứ bóng chày 2

– Bad! Daddy! 1~4

– Tình yêu thỏ bông 1~5

***

Người ấy từng nói với tôi Truyện Ise là câu chuyện kể về chàng công tử đẹp trai hào hoa, được phái nữ hâm mộ.

Từ hoàng hậu, cô gái nhà bên, hay nữ tư tế đều mang lòng yêu nhân vật chính.

Trong một góc thư viện bị lấp đầy bởi những quyển sách cũ và bầu không khí bụi bặm, người ấy ôm đầu gối kể cho tôi nghe với giọng dịu dàng, vui vẻ.

Chiếc tạp dề màu kem mặc khi làm thêm, mái tóc màu trà mềm mượt buộc thành hai đuôi ngựa rủ xuống.

Mùi hương nhàn nhạt khi ngồi gần. Bờ môi căng mọng thoa một lớp son màu hồng nhạt. Đuôi tóc khẽ đung đưa trước ngực. Tất cả những điều đó khiến tim tôi loạn nhịp, mặt đỏ ửng lên.

“… Kiểu tóc đó trông trẻ con lắm.”

Tôi lầu bầu rồi ngoảnh mặt sang một bên, nghe vậy, vẫn ôm trên tay mấy quyển sách, người ấy khẽ mỉm cười.

“Em không thấy như thế này rất có phong cách ‘Cô gái văn chương’ sao?”

Một ngày của tôi, Suzumenomiya Kaito, bắt đầu với một tách cà phê đen vào lúc mười một rưỡi trưa.

Chuẩn bị chiếc phễu yêu thích, đặt giấy lọc lên, rồi cho bột cà phê đã được nghiền mịn bằng máy xay vào.

Tay cầm ấm nước sôi, trầm tư suy nghĩ một lúc để khiến lòng tĩnh lặng.

Sau đó, khẽ nghiêng tay rót nước theo vòng tròn.

Hưởng thụ mùi hương ngọt đắng dậy lên cùng hơi nước, trong khi chờ chất lỏng màu nâu đỏ lấp đầy tách, tôi đặt lưng xuống chiếc ghế xoay bên bàn làm việc tại phòng đọc sách, mở laptop lên, kiểm tra thư điện tử từ ban biên tập, sau đó bắt đầu tìm kiếm.

Từ khóa dĩ nhiên là “Suzumenomiya Kaito”.

Có 816,345 kết quả.

Đối với một tác giả mới vào nghề 2 năm thì đây có lẽ là một con số rất ấn tượng.

Tuy nhiên nếu đó là một tác giả ngôi sao, từ năm 15 tuổi đã giành giải Đặc biệt hạng mục Tác giả văn học mới của nhà xuất bản Gió đầu hè nổi tiếng. Tác phẩm đoạt giải nhanh chóng trở thành sách bán chạy, không lâu sau cũng trở thành sê-ri. Tới tháng 11 năm nay là đã phát hành tới tập 11. Tổng tiêu thụ ba triệu bảy trăm ngàn bản. Kèm theo đó là ngoại hình điển trai thường xuyên trở thành người mẫu cho các tạp chí dành cho giới trẻ. Thu nhập hàng năm hơn 100 triệu yên. Đúng, nếu đó là tôi, thì chuyện như vậy là hoàn toàn đương nhiên.

Ngay lúc này đây, các tín đồ cuồng nhiệt trên mạng đang hết lời ca tụng tác phẩm đại diện cho tài trí tuyệt đỉnh của tôi. Việc nhìn lướt qua ý kiến của đám ngu dân đó mỗi ngày cũng là trách nhiệm của vị chúa sáng thế vĩ đại.

Tôi nhấn chuột, môi khẽ nở nụ cười ưu nhã lịch lãm như nhân vật chính trong bộ truyện Thanh niên cứng Narihira Suzuhito đã được chuyển thể thành phim hoạt hình, truyện hanh, phim truyền hình, cùng với rất nhiều sản phẩm ăn theo khác.

“Narihira như hạch! Dở íu tin được!”

“Móa, mất công tao đứng coi cọp trong tiệm sách, nhảm nhí vãi cả hàng!”

“Nhân vật chính là học sinh cấp Ba, nhân viên cục tình báo, đẹp trai lạnh lùng bố đời thiên hạ, đi đâu củng được gái bu vào xin chết, cái chai lọ gì thế??? Thằng này là tác giả tự kỉ ra đấy à ? Não sạn vãi. Từ câu chữ là thấy tính cách trẻ trâu của thằng tác giả tỏa hào quang ngời ngời rồi, đọc mà ngứa hết cả người.”

“Đến giờ tôi vẫn không tin được đây là tác phẩm giành giải nhân vật mới của Gió đầu hè. Không ngờ ngay cả Gió đầu hè mà cũng chạy theo thị hiếu Light novel thế này. Còn đâu thanh danh ngày xưa nữa chứ.”

“Tôi đọc cái này vì thấy quảng cáo tác giả là cái gì mà học sinh cấp Ba thiên tài, Inoue MIU trở lại rồi thì Inoue MIU thứ hai, xin phép mọi người cho tôi xả một chút: ‘Quân lừa đảo, trả tiền với thời gian lại cho bố!!!’. Đây là lần đầu tiên tôi đang đọc sách mà không chịu nổi phải quẳng luôn vào tường. Sách của MIU hay và cảm động hơn Narihira cả tỉ lần, làm sao có thể đem lên bàn cân để so sánh được chứ. Nêu nói Hatori trong Tựa như bầu trời xanh là một viên kim cương thô, thì Suzuhito chỉ là phân chó. Hình chân dung tác giả còn làm bộ tư thế này nọ, đúng là buồn nôn.”

“May quá, tôi thì nhìn bìa thấy nhân vật hoạt hình là đã tránh rồi, quả nhiên nội dung cũng là rác rưởi.”

“Quyển này chắc phải đứng đầu danh sách truyện không bao giờ nên mua rồi.”

“Anh chàng tác giả tự cho mình là đẹp trai (? ?:D??) nên mổ bụng tự sát để tạ tội với độc giả đi.”

Bàn tay cầm chuột của tôi run rẩy theo từng lời bình luận, cuối cùng, không chịu được nữa, tôi gào lên.

“Aaaaaaa! Bọn dân đen bố láo! Một lũ rác rưởi! Loại mù chữ thô lậu như các người làm sao hiểu được kiệt tác vĩ đại của ta chứ!!! Dám bảo bố mày đi chết!? Mổ bụng tự sát!? Tất cả các người tự cột đá vào cổ rồi nhảy xuống biển hết đi!!! Kẻ nào dám chê Narihira siêu ngầu, siêu siêu siêu hoàn mỹ do bố mày tạo ra đều là một lũ mập cả đời chưa nắm tay gái bao giờ! 100% cả đời ru rú trong nhà!!!”

Tôi chỉ tay vào màn hình chửi bới, chân giậm thình thịch lên sàn, lòng tràn ngập lửa giận.

Cả người tôi dần nóng bừng lên.

Một nhà văn với tổng thu nhập năm hơn 100 triệu yên, một người mẫu bảnh trai như tôi, vậy mà lại bị sỉ nhục bởi một đám thu nhập thấp với mức lương làm thêm 850 yên một giờ, hay bọn cả tháng chỉ được nhận 5000 yên tiền tiêu vặt, thử hỏi ai mà nhịn được chứ? Con giun xéo lắm cũng quằn nhé!

Không! Tôi là quý ngài Suzumenomiya, nhà văn với thu nhập năm hơn 100 triệu yên!

Tôi đứng dậy, hai tay nắm chặt.

Trong đầu vang lên tiếng chuông thông báo trận đấu bắt đầu, tuy nhiên, địch thủ của tôi lại đứng sau màn hình máy tính, khiến tôi không cách nào ra tay được.

Khốn kiếp! Vậy mà dám chê bai “Sách này như cứt” ở chốn công cộng! Lại còn cái gì mà “Tác phẩm này chỉ đáng giá 1 sao”! Các người nghĩ mình là ai, nhân viên thẩm định của Michelin à!?

“Tác giả nhìn là biết loại người vừa nông cạn lại nhàm chán, tác phẩm cũng chán muốn chết. Dự là sang năm sau sẽ biến mất khỏi thị trường không chút tăm hơi. Thôi kệ, đằng nào tôi cũng sẽ không bao giờ đọc lại truyện của tác giả này lần nào nữa. Có lẽ một sao cũng là quá nhiều rồi, nửa sao có khi hợp lý hơn.”

Không thể tha thứ!!!

Đúng lúc tôi chộp lấy con chuột định quăng vào màn hình máy tính…

Thì từ phía sau, cửa căn hộ mở ra, một giọng nói vui vẻ vang lên.

“Chào em, Kaito.”

Là biên tập viên tới họp. Vì mỗi lần đều phải ra mở cửa rất phiền cho nên tôi đã đưa chìa khóa dự phòng cho chị ta, cho nên không cần tới tôi thì biên tập viên cũng có thể mở cửa vào được.

Thấy tôi đang nổi giận đùng đùng tay giơ cao con chuột, chị ta hét lên.

“Không được! Đừng làm vậy, Kaito!!!”

Rồi vội chạy lại túm lấy tay tôi từ phía sau.

“Nếu máy tính bị hỏng thì em sẽ không thể viết bản thảo được nữa! Hạn chót bên tạp chí đưa ra là ngày mốt đó!”

“Tôi sẽ viết bằng laptop dự phòng! Thả tôi ra!”

“Cái máy dự phòng đó em đã ném nó xuống sàn vào tháng trước rồi mà! Bởi vì đánh giá bình quân của tác phẩm mới trên Amazon chỉ được một sao nên em nổi xung lên rồi dùng hai tay quẳng nó vào tường, còn khiến tường bị thủng mất một lỗ nữa, em quên chuyện đó rồi sao?”

Ặc, chị ta nói đúng.

“Còn một cái khác thì là khi em được mời làm khách mời trong chương trình đố vui trên truyền hình, vì nhịn không hắt xì nên lỗ mũi mở to, mắt nhắm tịt lại, môi cũng mím chặt thành một khuôn mặt rất kì lạ, rồi tấm hình đó bị đăng lên các diễn đàn và trang chia sẻ video nên em nổi giận thả nó vào bồn tắm nước nóng, em cũng quên chuyện đó rồi sao?”

“Chị không cần phải nhớ kỹ những chuyện đó làm gì cả! K-Không có chuyện tôi lại có một bộ mặt méo mó, ngu ngốc, xấu xí như vậy được, đó không phải là tôi!!!”

Bức hình đó nhất định đã bị kẻ nào đó chỉnh sửa với ý đồ xấu! Nhất định là như vậy! Hai má nóng bừng lên vì cảm thấy bị sỉ nhục, tôi cố gắng thanh minh.

“Mắt của tôi là mắt hai mí, lỗ mũi cũng không có to như vậy, miệng cũng không chúm lại như một con vịt ngu ngốc!”

“Đúng rồi, Kaito ngoài đời đẹp trai như chàng Werther dưới ngòi bút của Goethe! Cho nên em đừng phá máy tính nữa nhé!”

“Chưa hết! Tác phẩm mà tôi dồn bao nhiêu tâm huyết lại bị phỉ báng bởi một bọn thu nhập thấp thiểu năng trí tuệ, làm sao tôi có thể nhịn được chứ!?”

“Phê bình cũng là một loại cảm tưởng. Với tư cách một nhà văn chuyên nghiệp, em phải tiếp nhận điều đó!”

“Ý chị là cho dù người ta có nói tôi là mũi bị phẫu thuật thẩm mỹ, chụp hình lúc nào cũng một góc độ, tính cách nông cạn biểu hiện ra trong cách hành văn, khai gian tuổi tác trên thực tế đã hơn 30, dấu chấm dấu phẩy lung tung, có tới 17 trang mà trong đó có câu văn hai hàng không có dấu câu nào, đọc cực kì khó chịu, cho dù như vậy tôi cũng phải chịu đựng sao!?”

Lần này đến lượt chị ta ấp úng.

“C-Cái này… là vì, mọi người quan tâm tới em nên mới để ý tới từng chi tiết như vậy. Những người nói xấu Kaito trên mạng đều là tsundere cả thôi!”

“Tsundere!??”

“Đúng! Chính là như vậy! Chứ em nghĩ tại sao sê-ri Narihira lại tái bản nhiều lần như vậy chứ!”

Chị ta níu chặt lấy tay tôi, mặt úp vào lưng tôi, cả người đong đưa lên xuống trong khi tuyên bố như vậy.

Hừm, thật hết cách.

Thấy tôi đặt con chuột xuống, đối phương thở phào rồi thả tay tôi ra.

Sau đó chị ta ngước lên nhìn tôi mỉm cười, mặc kệ tôi đang quay mặt đi với vẻ khó chịu.

“Cảm ơn em vì đã nhẫn nhịn nhé, Kaito! Em giỏi quá!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tưởng như tôi có thể dùng hai bàn tay ôm trọn lại ngước lên tươi cười nhìn tôi.

Mái tóc đen tuyền dài ngang lưng, phần tóc mái được cố định gọn gàng sau đầu bằng kẹp tóc. Cho dù vậy nó vẫn chập chờn theo từng động tác của chị ta, khiến tim tôi hơi đập nhanh.

Áo sơ mi trơn, váy dài, tay chân nhỏ nhắn, vòng eo mảnh mai dường như khẽ gập lại là sẽ gãy, đôi mắt đen lúng liếng đầy trí tuệ, bờ môi mềm mại đáng yêu như những cánh hoa…

Nói thế nào nhỉ… biên tập viên của tôi, chị Amano Tooko từ nhà xuất bản Gió đầu hè, là một người đẹp thuần khiết.

Vừa là một người chị giỏi giang bản lĩnh, vừa toát ra bầu không khí của một thiếu nữ đáng yêu.

Đã nhiều lần tôi tự hỏi không biết người này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi. Mặc dù với bộ ngực phẳng lì thì trông chị ta chẳng khác học sinh tiểu học là mấy…

“Hôm nay chị có mang tới một món quà đặc biệt cho em đây.”

Chị Tooko vui vẻ đặt lên tay tôi một xấp thư. Tất cả đều là những phong thư màu hồng hoặc lam nhạt trông rất đẹp mắt, cái nào cũng đã được mở ra từ trước.

Mặt ngoài là hàng chữ “Gửi nhà văn Suzumenomiya Kaito” được viết bằng kiểu chữ to tròn.

“Là thư của độc giả đấy.”

Khóe miệng chị ta càng cười tươi hơn.

“Có thư của bé gái mới học lớp 4 kể chuyện xảy ra ở trường học, rất ngây thơ trong sáng. Thư của cô bé câu lạc bộ Thủ công lớp Mười cũng rất đáng yêu, cô bé rất rất rất là thích Narihira, còn nói là mình đã ghi hình lại phim hoạt hình cũng như phim truyền hình và xem đi xem lại nhiều lần! Cô bé còn để hình nền máy tính là hình của anh Kageura Tomoya đóng vai Narihira trong bản phim truyền hình nữa, mỗi ngày đều chào hỏi vào buổi sáng và tối. Còn có cả thư của một bé trai đang học lớp 8 nữa! Trong thư cậu bé nói, mỗi ngày khi đi tàu điện về nhà sau khi học thêm, cậu bé đều đọc sách của em đấy, Kaito. Cậu bé còn nói mình rất hâm mộ Narihira, tương lai muốn trở thành một người đẹp trai phong độ như cậu ấy.”

Tôi cầm theo xấp thư chậm rãi đi tới trước thùng rác rồi thả tay ra.

Ngay lập tức, tiếng thét chói tai của chị Tooko vang lên, rồi chị ta vội lao về phía tôi.

“Khônggggg!!! Em làm cái gì vậy, Kaito!”

Mặc dù bề ngoài trông rất yếu đuối, nhưng chị ta lại vừa cho tôi thấy một màn biểu diễn phi thường khi vươn hai tay bắt lấy xấp thư trước khi nó kịp rơi vào thùng rác.

Chị ta ôm chặt xấp thư trước bộ ngực xẹp lép, môi run lên đầy giận dữ.

“S-Sao em có thể vứt thư vào thùng rác chứ! Không được phép lãng phí đồ ăn như vậy!”

Đồ ăn?

Không biết là có phải quá xúc động hay không, chị ta rưng rưng nước mắt chỉ trích tôi bằng những từ ngữ kì lạ.

“Những lá thư này đều được tẩm đầy gia vị mang tên tình cảm của độc giả dành cho em, sao em có thể vứt chúng vào thùng rác khi chưa đọc một chữ nào chứ.”

Biểu cảm của chị ta lúc này trông thật trẻ con hệt như một nữ sinh cấp Ba.

Tôi nhún vai nói.

“Đằng nào thì mấy đứa này cũng chỉ mượn sách thư viện đọc, hay mua trọn bộ từ tiệm sách cũ, hoặc tải xuống từ trên mạng, ngoài ra thư của chúng cũng chỉ toàn là ‘Chào anh, em muốn kể anh nghe về nỗi băn khoăn của mình’, hay là ‘Em đã nhận được thư trả lời của ABC, nên anh Kaito cũng trả lời thư của em nhé’, có trả lời thì cũng chỉ tốn thời gian.”

Chị Tooko cười gượng.

“N-Nhưng mà… trong số nhiều tác giả như vậy, người ta lại chọn đọc sách của em, lại còn viết thư cho em, chẳng lẽ điều đó không khiến em thấy vui sao? Cả việc người ta kể chuyện ở trường học, hay muốn trao đổi những băn khoăn của bản thân cũng là vì họ cảm thấy thân thiết với em mà.”

“Tôi không cần họ thân thiết với mình. Tự dưng bị một người không quen không biết viết thư bày tỏ cảm xúc, chỉ nghĩ tới việc này thôi cũng thấy phiền chết rồi.”

“Sao em lại nghĩ như vậy chứ! Độc giả và tác giả được kết nối thông qua tác phẩm. Cho nên độc giả không phải người lạ.”

Tôi lạnh lùng phản bác khi nghe chị ta nói với vẻ đầy nhiệt tình như vậy

“Không đúng, tôi và họ là những người hoàn toàn xa lạ, đó là sự thật không thể thay đổi.”

“Hơn nữa, những người mà chỉ mua lại sách từ tiệm sách cũ, hay đọc sách ở thư viện, đều không phải độc giả của tôi. Những quyển sách mà họ mua ở tiệm sách cũ đó chẳng đem lại một xu nào cho tác giả cả. Lại còn dám đăng lên mấy trang đấu giá trên mạng kèm theo mô tả kiểu như “Hàng xịn, sau khi mua chưa từng đọc một lần nào”, tất cả những kẻ đó đều đi chết cả đi! Tốt hơn hết là xuống mười tám tầng địa ngục chịu hết hành hạ! Càng đừng nói tới những kẻ tải truyện từ những trang đăng lậu. Bọn đó thì đều là tội phạm đáng dẫn độ thẳng vào nhà tù.”

Chị Tooko nhíu mày buồn bã.

“Đừng suy nghĩ u ám như vậy chứ, Kaito. Điều quan trọng không phải là đọc ở đâu, mà là đọc xong thì có cảm nghĩ như thế nào. Đ-Đúng là việc tải truyện từ các trang đăng lậu là không tốt, với tư cách người trong ngành xuất bản chị cũng không tán đồng hành vi như vậy…”

Chị ta nói khẽ với vẻ khó xử, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng như một giáo viên mầm non.

“Nhưng chị rất thích thư viện. Được đi dạo qua thật nhiều giá sách, lòng thầm nghĩ ‘mình có thể xem hết tất cả những quyển sách này ư?’, điều đó không khiến em thấy hào hứng sao? Nói không chừng em có thể tìm thấy câu chuyện đáng giá trở thành bảo vật suốt đời. Đúng vậy! Thư viện chính là thiên đường của những cuộc gặp gỡ hanh phúc giữa tác giả và độc giả.

Chị ta chắp tay trước ngực nói với vẻ say mê.

Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác.

“Thư viện ư…”

Tâm trạng tôi hơi chùng xuống, cho nên để xốc lại tinh thần, tôi nhìn thẳng vào chị Tooko và nói.

“Tôi nói chị nghe này! Dương dương đắc ý viết trong thư ‘Tôi đã đấu giá thành công truyện của anh với một cái giá hời’ là có ý gì? Những kẻ đó chẳng hề suy nghĩ tới tâm tình của tôi. Tất cả những kẻ gửi thư cho tôi đều là loại người như vậy. Có đọc thì cũng chỉ làm giảm động lực sáng tác của tôi mà thôi, còn không bằng sớm đem vứt hết đi cho rảnh nợ!”

Hai hàng lông mày của chị Tooko lại rũ xuống buồn bã. Nhưng ngay sau đó chị ta tức giận nói.

“Vậy thì chị sẽ đem về. Tất~~~ cả chỗ này chị cầm về được đúng không? Sau này em có hối hận chị cũng sẽ không trả lại đâu đấy!”

“À chị cứ tự nhiên, nếu được thì đem đi nhóm lửa nướng hạt dẻ hay khoai lang gì đó càng tốt.”

“Thiệt tình! về sau em có khóc lóc van xin chị cũng không trả lại đâu đấy!”

Chị ta phồng mang trợn má vừa càu nhàu vừa cất xấp thư trở lại trong túi xách.

Tôi mặc kệ chị ta rồi quay sang rót cà phê vào tách.

Chị Tooko vẫn đang tức giận.

Nhưng khi thấy tôi lấy ra thêm một cái tách cà phê nữa, bên cạnh chuẩn bị đường cát và sữa tươi, chị ta khẽ mỉm cười.

Dù sao thì pha cà phê cho một người hay hai người cũng chẳng khác gì nhau cả.

Tôi quay lưng lại và nhấp một ngụm cà phê.

“Cảm ơn em, Kaito.”

Sau lưng tôi vang lên giọng nói vui vẻ của chị Tooko.

“Vậy chúng ta bắt đầu họp thôi nhỉ? Em viết bản thảo tới đâu rồi?”

Vẫn nhìn ra phía cửa sổ, tôi trả lời bình thản.

“Đương nhiên là xong cả rồi.”

Mời các bạn đón đọc Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên của tác giả Nomura Mizuki.

Download ebook

Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

[toc] Giới thiệu ebook Cô Gái Văn Chương – Nhà Văn Mới Nổi Và Biên Tập Viên Tweet! Bên cạnh đó, những câu chuyện đời thường nhẹ nhàng nhưng sâu…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose