Nữ Pháp Y Thân Ái
[toc]
Giới thiệu ebook
Nữ Pháp Y Thân Ái
Là một nữ pháp y có chỉ số IQ hơn 150 nhưng EQ lại thấp hơn 50, Tô Nhiên Nhiên không sợ nhất chính là đối mặt với thi thể, nhưng sợ nhất lại là đối mặt với người sống, đặc biệt là cái loại phú nhị đại ăn chơi trác táng, lì lợm la liếm, miệng lưỡi trơn tru.
Nhưng càng sợ cái gì thì cố tình cái đó càng xảy ra…………
Nữ pháp y thiên tài VS Nam trung khuyển ăn chơi trác táng.
Trinh thám phá án hướng tiểu ngọt văn.
Biên tập đề cử:
◆ Báo thù cho người đã chết trong dàn nhạc, kẻ giết người báo trước thất tông tội (bảy mối tội đầu), người thao túng đứng phía sau bức màn.
Tình tiết vụ án từng chút một đan chéo nhau, bí ẩn như hình với bóng.
Chân tướng như kéo tơ lột kén, sau lưng đáp án còn có ẩn tình khác.
◆ Em rất may mắn, ở thế giới này ngoại trừ chứng cứ và pháp luật, còn có thân ái của em là anh.
♥Editor notes:
-Lý do để t sa chân vào hố này chính là nam chính. Nam chính rất lưu manh, cực lưu manh, cực kỳ lưu manh =)))) (lời quan trọng phải nói ba lần)
-Vì là truyện NỮ CHỦ, nên vui lòng không hỏi những câu như: “Sao chỉ tập trung mỗi nữ chính” hay “Vụ án nào cũng nhờ có nữ chính mới phá được, cảnh sát vô dụng”, vân vân và mây mây.
-Team “sạch” vui lòng cẩn thận khi nhảy hố. Không trả lời các câu hỏi liên quan đến vấn đề này!!!!!!!
Trên sân bóng, một bóng hình chuyển động tràn đầy hormone, một nam sinh mặc một chiếc áo thun màu lam thoáng nhìn qua ánh mắt của các nữ sinh, cực kỳ đẹp trai mà ngẩng đầu vuốt tóc, làm cho những giọt mồ hôi trên cổ chảy xuống tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.
“Đệch!” Cậu ta nghe thấy đối diện có người lớn tiếng mắng một câu, “Lại đá ra ngoài nữa!”
Nam sinh mặc áo thun màu lam nhìn đến chỗ ánh sáng còn sót lại phía chân trời chiếu qua thì phát hiện bóng đã bị đá vào bụi cỏ ở bên ngoài cánh đồng rồi, nơi đó gần phía sau núi, ngày thường ít người đi qua nên màu sắc của cỏ đã sớm bị khô vàng, còn có rất nhiều rác rưởi không biết ai tuỳ tiện vứt ở đó.
“Hách Thành, cậu đi nhặt về đi.” Trong sân có người lớn tiếng nói, nam sinh kia nghiêng đầu, lại phát hiện bản thân xác thật đứng gần chỗ đường biên thẳng tắp kia nhất, chỉ đành miễn cưỡng mà chạy qua.
Giờ phút này sắc trời đã cực kỳ tối tăm, cậu ta không đeo kính sát tròng, cứ nheo mắt lục lọi trong rễ xanh nhọn vàng ở bụi cỏ, cuối cùng cũng tìm được quả bóng tròn đen tuyền, vì thế cậu ta quay đầu lại hô lên một tiếng, “Tiếp lấy bóng này!” Sau đó giơ chân đá quả bóng về lại trong sân.
Một cú đá ra thế nhưng cậu ta liền cảm thấy có gì đó sai sai, quả nhiên chỗ trái bóng vừa rơi xuống đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, “Cái đồ vậy quái quỷ gì thế này! A…….Cái đệch………”
Hách Thành không nói rõ được mà rùng mình một cái, vội vàng quay trở về, chỉ thấy cái đồ vật tròn màu đen kia đang lẻ loi một mình ở giữa sân bóng, người bên cạnh thì tự động lùi về sau mấy mét đứng thành một vòng tròn bên ngoài, rất nhiều nữ sinh bị doạ sợ khóc lóc, còn nam sinh thì cũng sợ tới mức mặt tráng bệch, căn bản không dám nhìn lần nữa.
Lúc này, cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ được cái “trái bóng” tròn mà mình đá về kia thế nhưng cũng có ngũ quan đầy đủ, trên làn da nhăn dúm khô đọng sự đau đớn đó còn dính một ít nước bùn màu vàng, nhãn cầu đã bị đá đến vỡ toang, đó là một cái đầu người đã bị chặt đứt…..
8 giờ sáng, tiếng còi xe cảnh sát chói tai như hú vang khắp cả trời cao, một đường vang dội đâm thẳng vào trong khu biệt thự xa hoa ở ven hồ vùng ngoại ô, ở khu dân cư cao cấp này hiếm khi có người tới đây làm phiền, thanh âm này làm nhiều người nghe được cảm thấy thấp thỏm trong lòng, may mà tiếng còi cảnh sát rất nhanh dừng ở cửa của một toà biệt thự, sau đó là tiếng chuông cửa chợt vang lên thay thế cho nó, tiếp theo, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, cửa phòng ngủ ở lầu hai bị người gõ tạo nên tiếng inh ỏi.
Mặc kệ cho tiếng đập cửa kia có dữ dội thế nào thì bên trong vẫn không vang vọng lên tiếng trả lời, cuối cùng sau vài phút, từ bên trong truyền ra một tiếng trầm vang, hình như là tiếng gối đầu đập vào cánh cửa, sau đó một giọng nam lười biếng lại cáu kỉnh vang lên: “Cút!”
Nghĩ đến tính khí dữ dội lúc rời giường của người bên trong thì người giúp việc đến gõ cửa do dự trong chốc lát, ánh mắt lại liếc đến mấy người mặc cảnh phục bên cạnh, thấy biểu tình của cả nam và nữ đều nghiêm túc thế nên vẫn lên tiếng gọi: “Thiếu gia, có mấy người cảnh sát nói muốn tới tìm cậu, cậu nên dậy trước đi.”
Bên trong vẫn không hề có động tĩnh như cũ, giống như khối ván cửa kia là một lỗ đen không chút dấu vết hút hết tiếng vang. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lục Á Minh đứng bên cạnh không kiên nhẫn mà ra hiệu một ánh mắt cho bà ta, làm người giúp việc kia phải móc chìa khoá ra mở cửa.
Vừa vào cửa, mấy người đều bị mùi rượu nồng nặc bốc lên làm nhíu cả mày, người giúp việc dẫn bọn họ vào cửa rồi nhanh chóng chuồn mất.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, chiếc chăn màu xanh biển trên giường lớn cuối cùng cũng động đậy, cuối cùng có một người từ bên trong chui ra.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo ngủ màu đen, cổ áo lệch sang một bên lộ ra cơ ngực nhỏ, tóc ngắn lộn xộn rơi trên trán, con ngươi mê mang nửa mở nửa khép phảng phất như có một tầng sương mù, khoé mắt hơi nhếch lên, đôi mắt này cực kỳ đẹp đẽ, đặt trên người đàn ông này thì thậm chí có thể gọi là yêu nghiệt.
Giờ phút này, đôi con ngươi kia chính là đang mê man nhìn mấy người đột nhiên nhảy ra trước mắt, sau đó, rất tự nhiên mà cố định trên người Lạc An Kỳ bên cạnh Lục Á Minh.
Lạc An Kỳ, 25 tuổi, là một cảnh hoa * nổi tiếng gần xa trong đội, mặc cảnh phục ngay ngắn trên người cũng có thể lộ ra dáng người phập phồng quyến rũ.
* Cảnh hoa: hoa khôi cảnh sát.
Người nọ xoa mắt, khoé miệng cuối cùng nhếch lên, giọng nói còn có hơi khàn: “Đây là chơi cái gì thế? Chế phục ** dụ hoặc à?”
** Chế phục: Quần áo quy định theo một dạng thức nhất định, tức đồng phục (ở đây là cảnh phục – đồng phục cảnh sát). Có thêm nghĩa bóng là dùng sức mạng ép người.
“Anh!” Lạc An Kỳ vừa mới gia nhập cảnh đội không lâu, sao mà chịu được điều này nên tức thì tức giận đến nổi khuôn mặt đỏ bừng, đội viên Tiểu Tiếu đứng bên cạnh cô ấy cũng tức giận bất bình mà tiến lên một bước, quát lớn: “Này, anh nói chuyện tôn trọng một chút.”
Lục Á Minh nhíu mày, duỗi tay ngăn hai người lại, vẻ mặt nghiêm túc lấy thẻ cảnh sát ra, nói: “Anh chính là Tần Duyệt đúng không? Chúng tôi là đội Cảnh sát Hình sự Thành phố, đây là lệnh khám xét, có một vụ án mưu sát muốn mời anh hợp tác điều tra.”
Tần Duyệt nghe thấy mấy chữ vụ án mưu sát thì cuối cùng cũng thu lại vẻ ngả ngớn mà vén chăn lên xuống giường, sau đó bị căn phòng chưa mở máy sưởi làm anh lạnh đến mức “ôi” kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng lấy vài bộ quần áo dày quấn lên người. Anh dựa vào bàn châm điếu thuốc, nheo mắt hỏi: “Mưu sát? Mới sáng sớm mà mấy người cố ý tới đem xui xẻo cho tôi đúng không?”
Lục Á Minh lấy một tấm hình ra giơ lên trước mặt anh: “Chu Văn Hải, anh chắc có quen biết! Anh ta đã bị giết chết vào tối hôm trước, căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì lần cuối cùng anh ta xuất hiện chính là ở toà biệt thự này của anh. Mời anh về cùng chúng tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra.”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Tần Duyệt hơi ngừng, sau đó lại khôi phục thái độ cà lơ phất phơ, “Rồi sao, anh ta chết…….Thì có liên quan gì với tôi?” Lúc này, khoé mắt anh lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng đen tuyền xịt thứ gì khắp nơi trong phòng, còn một người khác cũng cầm camera chụp hình, vì thế anh lập tức hét lên: “Này, ai đó! Mấy người đang làm gì thế hả!”
Người nọ cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục làm việc, phảng phất xem anh như không khí, vẫn là Lục Á Minh mở miệng giải thích: “Pháp y trong Cục đang kiểm tra hiện trường, hy vọng anh phối hợp một chút.”
Tần Duyệt cực kỳ bực bội, cho dù là người nào mới sáng sớm bị kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp, lại bị khép vào nhóm kẻ tình nghi giết người, nhìn cả đám người còn tuỳ tiện đi qua đi lại trong phòng thì tất nhiên sao mà vui vẻ cho nổi, thế mà mấy đám người kia còn không chịu buông tha mà vẫn chờ câu trả lời của anh, vì thế anh nâng cằm nói: “Không sai, người thì tôi có quen, cũng xác thật có tới nơi này, nhưng điều này thì sao có thể chứng minh tôi và cái chết của anh ta có liên quan chứ? Mấy người cảnh sát các anh phá án có phải quá dễ dàng rồi không?”
Lạc An Kỳ vốn bất mãn vì chuyện vừa rồi, giờ phút này thấy thái độ của anh thì cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng: “Căn cứ vào khẩu cung của nhân chứng thì người chết cùng ngày có cãi nhau với anh trong phòng, sau đó không ai nhìn thấy anh ta ra ngoài, cho nên, bây giờ anh chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đây là do chúng tôi căn cứ vào sự thật mà phỏng đoán hợp lý.”
Tần Duyệt nghiêng người liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó xoay sang bên kia nhả khói thuốc một hơi, chỉ vào áo ngủ mà cười ái muội: “Phỏng đoán hợp lý? Vậy không bằng mấy người bây giờ phỏng đoán hợp lý cho tôi tí đi, sáng sớm tôi bị mấy người lôi từ trong chăn ra, tôi về phương diện này có mặc quần lót không?”
“Anh! Anh đừng có chơi mấy trò lừa bịp đó ở đây!” Lạc An Kỳ nhất thời không đề phòng lại bị anh khiêu khích, lúc nói ra lời cảnh cáo cũng có hơi vô lực mềm yếu.
Sắc mặt Lục Á Minh cũng không đẹp lắm, ông vừa rồi cũng bận tâm ít nhiều đến bối cảnh gia tộc sau lưng Tần Duyệt, không muốn làm cho trường hợp này quá căng thẳng, nhưng không thể tưởng tượng nỗi người này so với đồn đãi còn dữ dội hơn nữa, ở trước mặt cảnh sát mà cũng dám nói năng lỗ mãng.
“Có mặc.”
Lúc này, sau lưng mọi người truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, lại nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Tần Duyệt cũng cảm thấy giật mình đối với người nghiêm túc trả lời loại vấn đề vớ vẩn này.
Anh thấy bóng dáng vẫn luôn bận rộn kia xoay người lại, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi Lạc An Kỳ.
Cô đỡ gọng kính, tự giới thiệu đơn giản: “Người phụ trách giám định pháp y, Tô Nhiên Nhiên.” Sau đó, biểu tình thản nhiên nói: “Nhiệt độ trong phòng dưới 10 độ, tinh hoàn của một người đàn ông bình thường nếu nhanh chóng để lộ trong không khí lạnh thì sẽ co lại vào trong cơ thể, vào lúc này cơ thể con người sẽ sinh ra phản ứng, nhưng vừa rồi lúc anh rời giường chỉ khoác áo trên, cũng không có bất kỳ động tác gì đối với phần dưới, có thể thấy là có quần bao phủ lại.”
Tần Duyệt mở to mắt, một hơi thuốc trong miệng quên nhả ra làm anh bị sặc ho vài tiếng, lần đầu tiên trong đời anh nghe thấy phụ nữ nghiêm trang nói ra hai chữ tinh hoàn trước mặt, mấy người đàn ông khác trong phòng cũng có biểu tình quái dị, không ý thức được mà kẹp chặt hai chân lại.
Tô Nhiên Nhiên thấy không khí trong phòng nhanh chóng trở nên căng thẳng thì giống như đã quen loại trường hợp này, vẫn bình tĩnh chỉ về phía tủ đầu giường: “Đây là suy đoán hợp lý, nếu cần chứng cứ thì trong đống quần áo kia cũng không có quần lót.”
Những người khác thấy biểu tình như gặp ma của Tần Duyệt, nửa ngày mà vẫn không nói ra được lời nào thì đều âm thầm cảm thấy như trút được cơn giận.
Mời các bạn đón đọc Nữ Pháp Y Thân Ái của tác giả Nhất Lịch Sa.
Download ebook
Nữ Pháp Y Thân Ái
FULL: |
Download App tải ebook,sách nói, khóa học tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app
Website: https://www.trươngđịnh.vn
Page:https://www.facebook.com/truongdinhvn/
Mail:[email protected]
[toc] Giới thiệu ebook Nữ Pháp Y Thân Ái Tweet! Là một nữ pháp y có chỉ số IQ hơn 150 nhưng EQ lại thấp hơn 50, Tô Nhiên Nhiên…