Download App tải ebook tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app

Giới thiệu ebook

Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được.

Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa.

Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước…. Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường.

Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn.

Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ.

Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn.

***

Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì âm thanh mở cửa phía ngoài vang lên.

“Két két”

Tiếp đó một thanh âm kinh ngạc của nữ tử vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

“ Đại ca, Vô Tà hai người đều ở đây sao?” Đại ca ngươi làm sao…?”

Vốn còn đang định nói cái gì nhưng Ngưng Sát vừa nhìn thấy Tiêu Bối đang đứng nói chuyện cùng với Xuân Đức thì nàng liền im bặt, hai mắt chân chân nhìn Tiêu Bối phía dưới.

Xuân Đức cùng với Tiêu Bối lúc này nhìn ra phía bên ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Sát đang đứng ở trước cửa, lúc này đây ánh mắt của nàng mở thật lớn, cái miệng há hốc có thể nhét vào cả quả trứng vịt, nàng dại ra nhìn Tiêu Bối.

Nhìn thấy Ngưng Sát biểu tình như vậy thì Xuân Đức liếc mắt nhìn Tiêu Bối một cái, Tiêu Bối là hạng người gì thông minh, vừa nhìn thấy Xuân Đức nháy mắt thì hắn liền hiểu, tiếp đó hắn tiến lên đi tới trước mắt muội muội của mình nói:

“ Tiểu Tâm, muội nhanh vào đây, ca có chuyện vui muốn nói cho người muội biết.”

Vừa nói hắn vừa kéo Ngưng Sát đi vào bên trong phòng, tiếp đó hắn lại cẩn thận đóng cửa lại, vì nơi này cũng không có người ngoài tới nên hắn lúc trước có chút đại ý.

Hắn vừa đóng cửa xong xoay người lại thì liền bị Ngưng Sát hai tay nắm lấy vai hỏi:

“ Đại ca, đây là có chuyện gì nhanh nói cho muội nghe, ca từ khi nào có thể đứng dậy rồi. Vì sao muội trước kia không biết?”

Nhìn thái độ quan tâm của tiểu muội dành cho bản thân, Tiêu Bối thoáng cái muốn khóc , có điều thân là nam nhân hắn không thể khóc, trước kia khi hắn còn là thiên tài còn là người thừa kế của Tiêu gia, hắn cũng không có quan tâm qua cô em gái này. Hơn thế nữa khắp nơi chèn ép, gây khó dễ, bởi thì hắn sợ. Sợ cho thiên phú của tiểu muội hắn, sợ cho tiểu muội hắn sẽ tranh đoạt quyền thừa kế cùng hắn. Vì thế hắn mới làm ra hành động ngu ngốc như thế.

Nghĩ lại những gì trước kia bản thân làm, rồi lại nghĩ tới bao năm nay tiểu muội vì hắn mà hy sinh, hắn lúc này chỉ muốn quật vào mặt mấy cái, hắn lúc này không hiểu vì sao trước kia bản thân lại ngu như vậy, tin người ngoài mà đi chèn ép người thân duy nhất của mình.

Nói người thân duy nhất là vì phụ mẫu của hắn đã sớm qua đời. Nguyên nhân song thân hắn chết chính là đi vào bí cảnh, sau đó thì không thấy quay trở về, mệnh bài vỡ nát hiển nhiên là táng thân bên trong bí cảnh.

Hàng vạn suy nghĩ chạy qua đầu hắn, nhìn như rất dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian, hắn lúc này nhìn tiểu muội mà một thời hắn xem là địch nhân mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu.

“ Không sao rồi, muội đừng kích động, từ từ nghe huynh nói,bệnh của huynh đã được vị bằng hữu này trị khỏi. Về sau huynh lại cũng có thể một lần nữa tu luyện, sẽ không còn là phế vật nữa. Huynh nhất định sẽ cho đám kia biết không ai có thể khinh thường Tiêu Bối này.”

Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì nói:

“ Điệu thấp làm người, tốt nhất vẫn cứ giả vờ tàn phế sắp chết đi, đợi lúc nào hoàn toàn thích ứng với cái thân thể này rồi lại nói. Không nói thì hai ngươi cũng rõ trong gia tộc các ngươi cũng không ít người muốn mệnh của hai người đâu. Vì thế tốt nhất nên vẫn giả phế nhân đi như vậy sẽ an toàn hơn.”

Lúc này Ngưng Sát quay qua bên này, hướng Xuân Đức nói lời cảm tạ:

“ Cảm ơn đã giúp đại ca của ta trị thương, sau này đại ca ta lên làm tộc trưởng nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.”

Xuân Đức nghe vậy thì híp mắt cười nói:

“ Như vậy thì phải để cho đại ca của ngươi nhanh chóng lên làm tộc trưởng đi, nói thật ta cũng rất mong đợi ngày đó à. Hắc hắc. Thôi hai huynh muội các ngươi tâm sự đi, ta một ngoại nhân cũng không tham gia vào, ta về trước khi nào có thời gian lại tới.”

Nói xong thì Xuân Đức liền vỗ vỗ vai hai người một cái, tiếp đó hắn liền mở cửa đi ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài hắn còn không quên đóng cửa lại.

Xuân Đức đi rồi, nơi đây chỉ còn hai huynh muội nhà Tiêu gia.

Nhìn qua Ngưng Sát, Tiêu Bối hỏi;

“ Tiểu Tâm, muội làm sao lại quen được với người kia vậy?”

Ngưng Sát nói:

“ Hai người bọn muội là học cùng một lớp, người kia rất thú vị nên muội muốn cùng hắn kết bạn. Làm sao vậy đại ca?”

Tiêu Bối lúc này cẩn trọng truyền âm nói:

“ Người này cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ, vì một vài nguyên do ca không thể nói cụ thể cho muội biết được nhưng sau này muội tốt nhất không nên ở gần người này.”

Ngưng Sát nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nàng lúc này hỏi:

“ Không phải Vô Tà vừa chữa khỏi thương bệnh cho đại ca sao? Làm sao đại ca lại đối với Vô Tà nghi ngờ?”

Lắc lắc đầu, Tiêu Bối nói:

“ Người này không có đơn giản như hắn nhìn về ngoài, ở gần hắn ca luôn có cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt đến nơi. Hơn nữa ca đã từng chứng kiến thủ đoạn của người kia, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc cực kỳ. Nói chung muội nên tránh xa tên này ra.”

Ngưng Sát nghe vậy thì hỏi:

“ Nếu như không thể tránh thì sao?”

Tiêu Bối nghe vậy thì có điều suy tư,sau một lúc hắn mới nói:

“ Nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt, có điều đối với người này chúng ta sẽ giữ thái độ là bạn mà không phải là địch. Có điều cũng không nên cùng hắn đi quá gần, ca luôn cảm giác ngươi này cực kỳ không đơn giản. ”

Ngưng Sát cảm thấy đại ca có chút không qua bình thường nhưng vẫn là gật đầu đồng ý nói:

“ Muội biết rồi, sau này sẽ chú ý.”

—o0o—

Đi ra khỏi nơi ở của Tiêu Bối, Xuân Đức lúc này đang chậm rãi bước đi, trong đôi mắt hắn hiện lên những ánh sáng khác thường.

Hắn lúc này đây cũng không phải đang suy nghĩ cái gì mà là cùng hai người Vô Địch cùng Lão Hắc nói chuyện.

“ Củ Cải lần này ngươi làm việc có chút quá mạo hiểm rồi, để lại một phần ma niệm bên trong cổ thân thể kia, cái này nếu để người biết sẽ rất phiền phức.”— Thanh âm của Vô Địch vang lên trong đầu hắn.

Xuân Đức nghe vậy thì trầm ngâm, sau một lúc hắn mới nói:

“ Quả thực hơi chút mạo hiểm, có điều không phải cường giả am hiểu hồn đạo thì không thể nhìn ra dấu vết gì, hơn nữa tên kia cũng ở nơi đây cũng không tiếp xúc đến cao thủ gì, đợi cho hắn hoàn toàn thích ứng với thân thể kia thì hắn cũng chính thức biến thành con cờ cho chúng ta sử dụng, lúc đó cũng không người nào nhìn ra cái gì. Cũng là bước đầu tiên để ta tiến hành ăn mòn con quái vật khổng lồ Tiêu gia.”

Lão Hắc lúc này cũng lên tiếng:

“ Tùy tiện liền có thể phái ra mấy tên Tinh Đế Cảnh thì Tiêu gia này thế lực cũng không phải dạng tầm thường, Củ Cải ngươi muốn trong âm thầm ăn mòn , từ từ nắm trong tay cả con quái vật kia là việc rất khó khăn.”

Xuân Đức nheo mắt cười nói:

“ Chỉ là khó khăn mà không phải là không thể làm được, trước khác này khác, ta không chỉ nhắm tới Tiêu gia mà còn nhắm tới các đại gia tộc khác,hiện tại chúng ta cũng đã có mấy con cờ trong tay. Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia. Hắc. Bây giờ lại thêm một người. Có thời gian chúng ta sẽ lần lượt tìm người thừa kế của mấy gia tộc kia xuống tay.”

Vô Địch nghe hắn nói vậy thì nghĩ tới điều gì đó hỏi:

“ Củ Cải mi luyện xong Tam Thức Tinh Thần-Hư Tình Giả Ý có đúng vậy không. Việc này làm sao ta không biết?”

Xuân Đức cười nói:

“Hắc. Lão nói đâu này, nếu không luyện xong làm sao ta lại có suy nghĩ lớn gan như thế. Luyện xong tam thức tinh thần ta hiện tại có thể âm thầm thao túng kẻ khác mà không để lại dấu vết, đến ngay cả mấy tên khống chế cũng không biết là bản thân bị làm sao, có điều loại khống hồn thuật kia quả thực tiêu hao quá kinh người, hôm trước liên tục vận dụng bốn lần tới hôm nay linh hồn vẫn chưa khôi phục, nên lúc đối phó với tên kia mới phải dùng ma niệm để lại bên trong cổ thân thể kia.”

Lão Hắc nghe nói vậy thì lại dặn dò:

“ Hư Tinh Giả Ý quả thực là chiêu thức rất mạnh có điều nó là tiêu hao sinh mệnh chiêu thức, Củ Cải ngươi cũng đừng quá lạm dụng bằng không, việc còn chưa thành thì ngươi đã chết.”

Nghe lão Hắc quan tâm thì Xuân Đức lại cười nói:

“Không có gì ghê gớm, cùng lắm ta trực tiếp cải tạo thân thể ta thành con rối, đến lúc đó sinh mệnh liền tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà yên tâm, ta có chừng mực, cũng không ngu đến nỗi tự hủy đi tiền đồ của bản thân sau này.”

Vô Địch cười mắng:

“ Thôi được rồi, việc mi muốn làm thì hai chúng ta đều ủng hộ hết mình, có điều phải chú ý đến an toàn của bản thân, với trước khi làm mấy việc điên cuồng thế này thì nói cho hai người chúng ta biết một tiếng. Việc quan trọng như vậy mà không nói với hai người chúng ta một câu, Củ Cải ngươi đây là không coi hai người bọn là người thân à.”

Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức lập tức truyền âm lại chửi lớn:

“ Lão Huyễn, lão nói vậy có cảm thấy ngượng miệng không, lần trước lúc ta muốn nói việc này thì chính lão bảo ta tự mình quyết định đi không cần hỏi ý kiến, bây giờ lại quay qua trách ta. Liêm sỉ lão để đi đâu?”

Lão Hắc nghe được hai người chửi nhau thì cười nói:

“ Thôi được rồi, Củ Cải mi cũng biết Lão Huyễn làm gì có liêm sỉ nên cũng đừng chấp, lần này là hai người bọn ta không đúng, lần sau nhất định sẽ nghe ngươi nói. Ha ha.”

Vô Địch cũng là phụ họa nói:

“ Đùa một chút thôi, làm gì mà nóng, ha ha. Có điều lúc tìm đám người thừa kế mấy đại gia tộc kia phải cẩn thận, bên cạnh bọn chúng luôn có cao thủ bảo vệ, muốn xuống tay trước hết phải giải quyết được đám kia.”

Xuân Đức hai mắt phát xạ ra ánh sáng lạnh, hắn cười nói:

“ Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, với việc này cũng không thể vội được, muốn từ từ thâu tóm mấy gia tộc này không có vài trăm thậm chí vài ngàn năm là không thể.”

Mời các bạn đón đọc Cân Cả Thiên Hạ của tác giả TruongHongSinh.

Download ebook


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

Download App tải ebook tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app Giới thiệu ebook Tweet! Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công…

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose