Download App tải ebook tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app

Giới thiệu ebook

Anh sẽ cùng chết với tôi trên bầu trời chứ, Rokuro?
Ừ.
Nhưng trước khi ngày đó đến, họ đã sống hết mình cùng nhau trong mùa hè của nhiệt huyết, của khát vọng tuổi trẻ.
Năm 21 tuổi, rời quê hương ra tiền tuyến – một hòn đảo nhiệt đới xanh thắm, anh làm quen với một người vô cùng đặc biệt. Một phi công mới 19 nhưng chiến tích vô song, tính cách quật cường, lại đầy sức hút mà không cần cố gắng. Người có đôi mắt sáng hơn cả trời sao Thái Bình Dương. Người duy nhất khiến anh tự nguyện nhường bước trong sự nghiệp bay của mình.
Hòn đảo trơ trụi dần vì những cái chết, mất dần màu xanh vì lửa đạn, nhưng tình đồng đội, tinh thần sống chết có nhau của họ thì mỗi ngày một thắm thiết.
Khi sắp sa vào tay địch, khi hai người phải đứng trước lựa chọn hành quyết nhau để khỏi bị địch lăng nhục, cũng là lúc tinh thần sống chết có nhau ấy lên tiếng hùng hồn nhất, biến màu đỏ đen của lửa khói chiến tranh thành màu xanh vĩnh cửu của đời người.

***

Nếu mình không nhầm thì đây là quyển BL novel Nhật Bổn thứ 5 được xuất bản ở Việt Nam. Vầng, quá ít ỏi.

Quyển này đọc từ đúng một tuần trước. Bối cảnh truyện là thế chiến II, về hai người lính không quân của Đế quốc Nhật. Bối cảnh chiến tranh nhưng mình thấy nội dung khá nhẹ nhàng, không mang nhiều màu sắc chính trị và mình đánh giá cao điều này. Nói cho cùng thì trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu thì tình yêu vẫn là chủ đạo, những thứ lý luận ai đúng ai sai, ai là nạn nhân ai là thủ phạm đều quá thừa thãi (mà liệu có chăng một câu trả lời chính xác). Vì mình từng thấy hình ảnh người Nhật khá xấu xí trong những câu chuyện đam mỹ (dù chỉ là vài dòng về một nhân vật qua đường), nên mình khá ấn tượng với miêu tả “một tên lính trẻ tuổi có đôi mắt xanh”, hết. Có lẽ mình nhạy cảm quá, hay mình đang suy diễn quá nhưng lính Mỹ trong quyển truyện này chỉ đơn giản là kẻ địch của quân Nhật, nhưng không hề có xu hướng bị định nghĩa là xấu hay tốt. Nhân tiện thì mình cực kỳ thích đoạn kết. Mình đã ngỡ là một trong hai nhân vật chính sẽ chết hoặc cả hai đều chết nhưng không, Rokuro đầu hàng và nhận hỗ trợ của người Mỹ rồi mấy năm sau về Nhật cùng Wataru.

Chẳng có gì đáng xấu hổ khi muốn tiếp tục sống hay muốn người mình yêu tiếp tục sống cả. Khi cái chết của mình chẳng thể giúp ích gì cho chiến bại đã rõ mười mươi của quê hương và việc đầu hàng để sống tiếp cũng chẳng thể gây hại thêm gì cho cuộc chiến bảo vệ đất nước, thì tại sao ta không nghĩ cho bản thân mình. Mình đã lo sợ là Rokuro sẽ bắn Wataru và sau đó tự sát, mình không thích như thế. Đương nhiên mình tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo và sự trung thành của người Nhật, nhưng với mình tự sát hay mổ bụng vẫn là một điều gì đó quá cực đoan và mình mong, nếu còn sống được thì hãy sống đi! Nên mình thực sự xúc động và thích Rokuro hơn rất nhiều khi cậu ta gào lên muốn đầu hàng mặc cho Wataru bên cạnh phản đối. Nếu cả hai chết ở đó thì làm sao có thể thấy được những bông hoa lấp lánh xanh nở rộ tuyệt đẹp trên màn trời đêm. Thật tốt khi còn sống, phải không?

Câu hát “dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng” có lẽ khá đúng với trường hợp này. Rokuro đau lòng khi bị cấm sản xuất pháo hoa vì toàn bộ thuốc súng đều dùng cho chiến tranh, cũng như Wataru ước mơ bay lượn tự do vượt lên tầng mây hướng đến bầu trời chứ không phải là muốn đi giết người. Những khát khao đơn thuần, những ước mơ nhiệt thành đều bị khói lửa chiến tranh chiếm lấy. Dù vậy thì kết thúc rất viên mãn dù khoảng cuối truyện death flag bay rợp trời. Hình tượng sử dụng trong truyện khá rõ ràng và có ý đồ khi chiếc chiến đấu cơ Gekko đã chìm xuống đáy đại dương trong chiến tranh cuối cũng cũng đã tái sinh thành bông hoa màu xanh nở rộ trên bầu trời hòa bình. Dù cảm xúc không quá mãnh liệt khi đọc truyện nhưng lúc gấp quyển sách lại lòng vẫn ân ẩn chút nôn nao bồi hồi. Rằng cả hai đã cùng nhau trải qua một chặng đường thật dài, từ ngày đầu gặp nhau, cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử và cuối cùng là sống sót cùng nhau đến ngày hòa bình. Sách không dày nhưng với Rokuro và Wataru là một câu chuyện đủ dài, để ngoảnh lại thấy nhân sinh bao thăng trầm cơ cực nhưng vẫn lấp lánh yêu thương, để người đọc là mình cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, chúc cả hai một đời bình an.

Còn một chuyện không thể không nhắc đến, đó là Yuki. Dù chỉ xuất hiện đôi chút trong hồi ức của anh trai là Wataru nhưng mình thấy mến Yuki lắm. Yuki xinh xắn, hiền lành nhưng không hiểu sao lại cho mình một cảm giác rất ngay thẳng mạnh mẽ, kiểu bề ngoài thì lành như ngụm nước mưa nhưng thực chất lại rất gan lỳ (suy diễn của mình thôi haha), và ngờ ngợ là thằng bé rất tiềm năng trong vai chính của một câu chuyện gay cấn khác. Và biết sao không, cuối sách có một ngoại truyện về Yuki cùng bạn trai của thằng bé đó (bỏ nhà theo trai các bạn ạ =))))). Giời ơi mình phục gaydar của mình quá đi. Tóm lại thì sau đó lên chil-chil dò mìn thì hóa ra câu chuyện về Yuki được viết trước, tên là Tenkyuugi no umi (Biển của địa cầu á hả). Câu giới thiệu là một tình yêu đơn phương đau đớn, đặt cược cả sinh mệnh. Vầng, cái key tình đơn phương bao giờ cũng là một nhát dao chí mạng khiến mình run rẩy nhưng không muốn né. Mạnh dạn đoán là bé Yuki đơn phương người ta nhé (dù thương cưng lắm nhưng hổng hiểu sao chị cứ nghĩ thế). Lé qua phần tag thì: seme là hải quân con trai của một gia đình danh giá ở địa phương 23 tuổi tóc đen tham lam chảnh chó yandere, uke là lính đột kích tình nguyện đang đào tạo dự bị đợi xuất kích 19 tuổi mạnh mẽ (khổ thân cưng rồi). Lé mắt xuống tí nữa thì, độ khiêu dâm: tiêu chuẩn (hơn cái Kỷ niệm xanh bị đánh ít ở mục này rồi =))))), play: xúc phạm cưỡng hiếp, thiết lập: khác biệt thân phận, tái ngộ, ngược hướng/hiểu nhầm, tình đơn phương, cuối thời Mạc Phủ đến Chiêu Hòa; tone: bi đát, serious. Nhìn đống tag là biết đường tình của thằng em lận đận hơn thằng anh rồi (cố lên Yuki). Dù theo cái ngoại truyện đăng trong Kỷ niệm xanh thì có vẻ cũng về bên nhau thôi nhỉ. Mà mình tò mò ghê luôn cơ tại tự nhiên thấy thích thằng bé Yuki quá (dù rất cảm tính), sao IPM không hốt luôn nhỉ?! Nhân tiện thì mấy tuần trước đã tạo một cái acc trên chil-chil, lâu lâu lên vote mấy quyển vừa đọc xong thôi chứ cũng chẳng review gì. Nhưng phải công nhận chil-chil đúng là cái ổ tuyệt vời cho fangirl đăng đủ thứ bài linh tinh trên trời dưới đất, thông tin tác phẩm tác giả cũng rất đầy đủ và siêu chi tiết nói chung là site BL tốt nhất hiện nay đó.

Thôi trở lại chủ đề chính. Tóm lại thì Kỷ niệm xanh của Ogami Yoichi đã để lại ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng mình. Về phần dịch thì có mấy chỗ mình không hài lòng, và những dấu phẩy thừa thãi xuất hiện không đúng chỗ khiến mình có cảm giác câu văn bị vụn (cảm nhận tương tự với Ngủ ngon, hẹn mai nhé), vẫn còn lỗi chính tả và sao mà mấy năm rồi mà IPM vẫn giữ cái font chữ gà mái mẹ rứa trời (cái này là chủ quan thôi nhưng mình không thích). Còn lại thì oke, in bìa chữ nổi đẹp cơ mà mình tưởng xanh ở đây là màu xanh bầu trời mà sao bìa cứng ở trong lại là xanh lục nhỉ (chỉ đơn giản thắc mắc thôi). Và hơi tò mò không biết cảnh vịt nhau có bị cắt không vì trong truyện vẫn có một ít và trên chil-chil cũng đánh giá là ít thôi =)))).

Tính tìm nền xanh dương chụp mà chụp ngu quá nên lại trở về nền đen thân yêu (đỡ ngu hơn tí). Mà không hiểu sao quyển này chụp vào cứ kiểu như phát sáng mờ mờ nhòe nhòe vậy. Thử sờ thì quả là bìa trơn mịn hơn những quyển khác.

Đọc xong lên twitter follow tác giả, mấy ngày sau thì thấy được follow lại =)).

Thật sự rất hy vọng một ngày nào đó BL novel sẽ được mua bản quyền và phát hành nhiều hơn nữa ;_____;

muaxuso.wordpress.com

***

Chào các bạn! Hôm nay mình xin được review về tác phẩm kỷ niệm xanh của Yoichi Ogami. Đây là một trong những tác phẩm đam mỹ mình cực kỳ yêu thích, và Wataru và Rokuro cũng là một trong những cặp đôi đẹp nhất mình từng đọc qua, bất kể là ngôn tình hay đam mỹ!

Kỷ niệm xanh có chủ đề là về tình yêu xuất phát từ tình đồng chí trong chiến tranh. Lời dịch rất hay. Tác giả am hiểu và mô tả khá chi tiết về các loại máy bay chiến đấu. Cách miêu tả cảm xúc của tác giả cực kỳ chân thật, dùng từ và cách so sánh cũng rất phong phú và dễ mường tượng. 

Mình thích tình cảm hồn nhiên giữa Rokuro và Wataru. Cái cách họ yêu nhau, hòa vào nhau đến thật tự nhiên, lãng mạn và không chút vấn đục. Mình còn rất thích truyện ở chỗ không đề cập hay thái quá vấn đề đồng tình. Không có kì thị, không có bắt nạt vì đồng tính luyền ái, cũng không cần come-out. 

Wataru là người có nhiều tính cánh mà mình thích và muốn hướng đến trong tương lai. Anh không sống nửa vời, anh yêu máy bay hết mình. Khi ở gần những chiếc máy bay chiến của mình, đôi mắt anh sáng lên như 1 đứa trẻ. Anh mất đi sự nóng nảy thường thấy của mình, và dồn hết sự tập trung vào chúng. Đa số chúng ta không thực sự yêu thích một cái gì mãnh liệt như Wataru, cũng không có khả năng và dũng khí để bỏ hết tất cả mà sống với đam mê của mình như anh ấy nên Wataru là 1 cảnh tượng, 1 vì sao sáng mà Rokuro và cả chúng ta hâm mộ và muốn dõi theo. Mình hiểu vì sao Rokuro lại say mê Wataru đến như vậy. Wataru là chỗ dừng chân cho tâm hồn khô cằn vì chiến đấu của Rokuro, cũng là tấm gương phản chiếu điều Rokuro thực sự mong muốn trong cuộc sống, là sống với đam mê làm pháo hoa của mình.

Chiến tranh thật là tàn nhẫn. Càng về sau, mình càng cảm nhận được sự bất lực của Wataru và Rokuko trong cuộc chiến vô nghĩa đã cướp đi quá nhiều sinh mạng. Thậm chí cả tên bắt nạt đáng ghét là Saito cũng để lại trong lòng mình những phút lặng khi anh hy sinh trên tiền tuyến. Tưởng rằng Wataru và Saito cuối cùng cũng có thể bắt tay làm hòa thì chiến tranh đã cướp đi một tình bạn khó khăn lắm mới có thể chớm nở. Rokuro và Wataru luôn nghĩ chỉ cần sống thêm 1 ngày thôi là đủ. Dẫu ngày mai họ sẽ bỏ mạng, nhưng hôm nay họ vẫn muốn nắm tay người mình yêu, và nói với nhau về một ngày mai tươi sáng. Chiến tranh đã làm cho họ gần nhau hơn, và khát khao nhau hơn.

Đọc truyện thì mình lại nhớ đến 1 điều được học ở lớp sinh học. Có 2^23 x 2^23 khả năng 1 cặp bố mẹ có thể tạo ra 1 con người, nghĩa là 1/7.0368744e+13 khả năng họ sẽ lại tạo ra 1 người giống hệt với người con trước đó, chưa tính đến các vấn đề biến đổi gen hay ảnh hưởng của môi trường. Điều đó cũng có nghĩa là mỗi cá nhân là duy nhất, và sẽ không bao giờ-Không bao giờ có thể gặp lại 1 ai đó “thứ 2”. Việc ta gặp được 1 người ta thật sự hòa hợp, 1 người yêu ta và ta cũng yêu họ là 1 phép màu, 1 điều phước lành mà không phải ai cũng may mắn có được, như Rokuro và Wataru. Chính vì vậy, ai may mắn đã gặp được tri kỉ của mình thì hãy thấu hiểu và yêu quý họ, và tận hưởng thời gian bên họ vì đó là 1 nhân duyên tuyệt vời đáng được trân trọng.

Tác phẩm đã cho mình những cảm giác thật tuyệt vời khi đọc, là một sự giải trí cho đầu tuần khá buồn chán. Trong thời gian vừa qua mình cũng duy trì việc đọc sách nhưng chưa có tác phẩm nổi bật đến mức muốn review. Nhiều lúc cũng ráng ngồi viết gì đó nhưng quá ngắn nên chỉ up trên Goodreads. Mình sẽ cố up review thường xuyên hơn;_; Có thể sẽ ngắn hơn so những review trước, nhưng mình muốn tạo 1 thói quen update hằng tuần thay vì ngâm quá lâu cho 1 bài thật dài. Mình cũng sẽ cố chụp ảnh những cuốn sách giấy mình có thật đẹp và nghệ cho page trong những lần tới nên hãy đón chờ chúng nhé ^^

mimihouse911545484.wordpress.com

 

Mời các bạn đón đọc Kỷ Niệm Xanh của tác giả Yoichi Ogami & Gemmar Vương (dịch).

Download ebook


FULL:


AZW3


EPUB


MOBI


PDF

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close

Download App tải ebook tốt nhất: https://h.nhuttruong.com/app Giới thiệu ebook Tweet! Anh sẽ cùng chết với tôi trên bầu trời chứ, Rokuro? Ừ. Nhưng trước khi ngày đó đến, họ…

Bookmark (0)
Please login to bookmark Close